Tiếng gầm của quái vật xé toạc bầu trời đêm trong lòng cổ thành. Những cột khí tím bốc lên từ cơ thể nó, hòa cùng những vết nứt đỏ rực lan khắp mặt đất, như thể cả không gian này đang thở dốc, hấp hối.
Hàn Vũ chống kiếm xuống đất, hơi thở dồn dập. Máu chảy loang đỏ nửa khuôn mặt, nhưng ánh bạc trong mắt thứ ba vẫn sáng quắc. Tư Dật, bên cạnh, cơ thể gần như bị xé toạc bởi sức ép khủng khiếp. Song hắn vẫn đứng thẳng, bóng tối bao bọc quanh thân như lớp áo giáp rạn nứt, giọng khàn đục mà kiêu hãnh:
— Nó chưa chết. Và phong ấn này… sắp không giữ nổi nữa.
Hàn Vũ cau mày. Anh nhìn quanh: những bức tường cổ khổng lồ rung chuyển, từng khối đá nghìn năm nứt ra. Trên vòm trời đen kịt, từng sợi xích ánh sáng mờ dần, gãy rụng từng khúc.
“Xiềng xích phong ấn… đã tồn tại quá lâu, giờ không chịu nổi sức mạnh bị giải phóng nữa.” – một giọng nói xa xăm vang lên trong tâm trí Hàn Vũ. Anh nhận ra đó là di âm còn sót lại của người trấn giữ phong ấn từ ngàn năm trước.
— Nếu phong ấn sụp đổ hoàn toàn, nó sẽ thoát ra ngoài. Khi ấy, cả đại lục sẽ bị hủy diệt. — Hàn Vũ nói, giọng nặng như đá tảng.
Tư Dật liếm môi, ánh mắt lóe lên sự điên loạn:
— Nếu cả đại lục diệt vong, thì sao? Ngươi sợ cái gì? Hãy để máu và lửa rửa sạch thế giới này.
Hàn Vũ nhìn hắn, bàn tay siết chặt chuôi kiếm, nhưng rồi lại quay ánh mắt sang quái vật đang quẫy đạp.
Con quái vật khổng lồ ngẩng đầu, đôi mắt tím đỏ sáng rực. Nó gầm lên, từng khối vảy tách ra, để lộ những khe nứt rực lửa bên trong. Mỗi bước đi, mặt đất tan chảy như nham thạch.
— Không được… — Hàn Vũ thở gấp. — Nếu để nó thoát, không ai còn sống sót.
Tư Dật phá lên cười, nhưng trong giọng lại ẩn sự run rẩy:
— Ngươi nghĩ ta sợ chết sao? Nhưng ta… ta không thể chết trước khi có được sức mạnh đó!
Nói dứt lời, hắn lao lên, bóng tối cuộn trào, biến thành những sợi xích đỏ đen, trói chặt lấy thân thể quái vật.
ẦM! ẦM! ẦM!
Quái vật gầm rống, giãy giụa, sức mạnh khủng khiếp khiến toàn bộ cổ thành rung chuyển. Từng sợi xích bóng tối bị xé đứt, nhưng ít nhất… nó cũng bị ghìm lại trong thoáng chốc.
— Hàn Vũ! — Tư Dật gầm lên, máu phun từ miệng. — Ngươi còn chờ gì nữa?!
Ánh sáng bạc bùng nổ. Hàn Vũ nhảy vọt lên, kiếm trong tay sáng như mặt trời giữa bóng tối, chém thẳng xuống vết thương chưa kịp liền lại trên vai quái vật.
Xoẹt!!!
Tiếng gào thét vang vọng. Máu tím phun thành cột, hòa vào khói mù.
Nhưng ngay khi cả hai tưởng như đã tạo được lợi thế, mặt đất dưới chân rung lên dữ dội.
ẦM!!!
Một trong những trụ cột phong ấn khổng lồ ở góc thành vỡ tung. Từ đó, những luồng năng lượng hắc ám phun trào, quét bay tất cả. Hàn Vũ bị hất văng, Tư Dật ngã quỵ, máu nhuộm đỏ đất đá.
Quái vật rống lên, như được tiếp thêm sức mạnh. Cả thân thể nó bùng cháy, đôi cánh khổng lồ bằng lửa tím xòe rộng.
— Nó… thoát thật rồi… — Hàn Vũ thở dốc, đôi mắt mở to.
Ngay khoảnh khắc đó, giọng nói xưa cũ lại vang lên trong tâm trí anh:
"Muốn khôi phục phong ấn… chỉ có thể dùng sinh mệnh làm mồi. Một người làm lõi, một người làm xiềng xích. Phải có kẻ nguyện hy sinh… mới giữ được cân bằng."
Cơ thể Hàn Vũ run lên. Anh hiểu rõ, đây là quyết định sinh tử.
Tư Dật, dù đang quỳ gối trong vũng máu, cũng nghe thấy điều đó. Hắn bật cười khàn khàn, ánh mắt lóe sáng sự mâu thuẫn:
— Một người làm lõi… một người làm xiềng xích… Thú vị thật. Hàn Vũ, ngươi sẽ chọn chết… hay để ta hiến tế máu của ngươi?
Hàn Vũ không trả lời ngay. Trong khoảnh khắc, anh nhìn quái vật đang vùng vẫy dữ dội, nhìn phong ấn nứt toác, rồi nhìn cả Tư Dật — kẻ vừa là kẻ thù, vừa là đồng minh tạm thời.
Nếu hi sinh bản thân, liệu phong ấn có thể bền vững mãi? Nếu để Tư Dật làm, liệu hắn có thực sự giữ cân bằng hay biến sức mạnh đó thành tai họa mới?
Tiếng gầm của quái vật ngày càng dữ dội, từng mảng trời sụp xuống. Thời gian không còn nhiều.
Hàn Vũ siết chặt thanh kiếm, ánh mắt sáng lên quyết tâm.
— Nếu cần một người làm lõi… thì ta sẽ là kẻ chọn.
Tư Dật ngẩng đầu, nụ cười méo mó, máu chảy ướt cả mặt:
— Ngươi… điên rồi. Nhưng nếu ngươi muốn hi sinh… ta sẽ không ngăn.
Hắn ngừng lại, giọng hạ xuống thành thì thầm:
— Nhưng… nếu ngươi chết, kẻ còn lại sẽ nắm giữ chìa khóa của phong ấn. Khi ấy, ánh sáng và bóng tối… sẽ không còn ai kiềm chế được nữa.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai kẻ đối nghịch chạm nhau. Cả hai đều hiểu: sự lựa chọn này sẽ định đoạt không chỉ trận chiến, mà cả số phận thế giới.
Và quái vật khổng lồ kia, trong tiếng gầm rung trời, đang chuẩn bị thoát ra hoàn toàn khỏi xiềng xích ngàn năm.