con mắt thứ ba

Chương 2: Bí Ẩn Cổ Thành Trong Rừng Sâu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng gió rít qua tán cây tạo nên một bản nhạc hỗn loạn, vừa rùng rợn vừa bí ẩn. Hàn Vũ men theo con đường mòn tối tăm giữa rừng, lòng bàn tay vẫn còn tê dại vì dư âm ánh sáng kỳ lạ từ viên đá ban nãy. Mỗi bước chân anh đặt xuống, đôi mắt thứ ba lại khẽ nhấp nháy, khiến cảnh vật xung quanh hiện ra những lớp ánh sáng mà người thường không thể thấy.

Trước mắt anh, cây cối không còn chỉ là những thân gỗ bình thường. Có cây tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt như chứa linh khí quý hiếm, có hốc đá lóe sáng xanh lam gợi lên cảm giác lạnh lẽo bí ẩn, thậm chí trên mặt đất còn vương lại những vệt đỏ nhạt—như dấu vết máu đã khô từ rất lâu.

“Đây chắc chắn không phải một khu rừng bình thường.” Hàn Vũ thì thầm, vừa cảnh giác vừa tò mò.

Anh dừng chân trước một thân cây khổng lồ bị đổ ngang đường. Thứ khiến anh giật mình không phải cái cây, mà là ánh sáng chập chờn phát ra từ trong thân gỗ mục nát. Nhìn bằng mắt thường, đó chỉ là gỗ cũ mốc meo; nhưng khi mắt thứ ba lóe sáng, bên trong lại hiện lên hình ảnh một vật thể hình trụ bằng đồng xanh khắc họa tiết cổ xưa.

Hàn Vũ nuốt khan, cúi người dùng tay gạt lớp gỗ mục ra. Một mảnh đồng xanh lộ diện, lạnh lẽo và nặng nề. Ngay khi chạm vào, trong đầu anh lập tức dội lên hình ảnh mơ hồ: một căn hầm đá chật hẹp, nơi hàng chục người mặc áo giáp đang quỳ gối trước vật thể này, ánh mắt sợ hãi như đang cầu nguyện.

Tim anh đập mạnh. “Lại nữa… mỗi kho báu đều mang theo ký ức của nó sao?”

Trước khi kịp suy nghĩ thêm, một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau:

— Để lại đó. Vật ấy không dành cho kẻ như ngươi.

Hàn Vũ giật bắn, quay phắt lại. Giữa màn sương dày đặc, một bóng người từ từ bước ra. Đó là một thanh niên dáng gầy, áo choàng xám phủ bụi, mái tóc dài buộc lỏng sau gáy. Đôi mắt hắn sâu thẳm, lóe lên tia sắc bén như dao. Trong tay hắn là một thanh kiếm cũ, lưỡi đã sứt mẻ nhưng vẫn tỏa ra luồng khí nguy hiểm.

— Ngươi là ai? — Hàn Vũ gầm lên, cảnh giác lùi vài bước.

Người kia mỉm cười nhạt: — Ta cũng muốn hỏi ngươi câu đó. Một kẻ lạc trong rừng, lại chạm vào di vật bị phong ấn… Ngươi không biết ở đây nguy hiểm đến mức nào sao?

Hàn Vũ siết chặt mảnh đồng xanh, đầu óc rối bời. Hắn ta không giống kẻ lang thang bình thường. Ánh sáng từ mắt thứ ba bất giác lóe lên, và trong khoảnh khắc ấy, Hàn Vũ thấy quanh thân người thanh niên một lớp khí màu bạc—không giống ánh sáng của kho báu, mà là ánh sáng của sự sống, một thứ năng lượng bí ẩn tỏa ra từ cơ thể.

Điều này khiến anh giật mình: mắt thứ ba không chỉ nhìn thấy vật chất quý giá, mà còn có thể soi thấu giá trị ẩn bên trong con người.

Người thanh niên tiến lại gần, nhưng giọng điệu đã bớt căng thẳng:

— Đừng sợ. Ta không có ý làm hại. Tên ta là Tư Dật. Ta là kẻ lang bạt, sống nhờ việc dò tìm di vật trong khu rừng này. Vật trong tay ngươi… có lẽ chính là một trong những chìa khóa dẫn đến cổ thành bị lãng quên.

Cổ thành? Từ đó vang lên trong đầu Hàn Vũ như tiếng chuông dồn dập.

— Ngươi… biết cách ra khỏi khu rừng này? — Hàn Vũ hỏi.

— Nếu ngươi còn muốn sống, tốt nhất đi theo ta. Nhưng… — Ánh mắt Tư Dật chợt sắc lạnh. — Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện phản bội. Ở nơi này, một phút lơ là cũng đủ để mất mạng.

Hàn Vũ do dự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. Dù không tin tưởng hoàn toàn, anh hiểu rõ mình cần một người thông thuộc nơi này.

Hai người cùng tiến bước. Rừng sâu càng lúc càng u ám, sương mù dày đặc khiến tầm mắt mờ mịt. Nhưng nhờ mắt thứ ba, Hàn Vũ có thể nhìn thấy những vệt sáng mờ dẫn đường: vết tích của kho báu, những khe hở trong đất đá, thậm chí cả những cạm bẫy được che giấu khéo léo dưới lớp lá mục.

Có lần, Tư Dật suýt giẫm phải một vòng bẫy kim loại đã rỉ sét. Hàn Vũ kịp thời kéo hắn lại, khiến thanh niên kia tròn mắt kinh ngạc.

— Ngươi… làm sao phát hiện được? Bẫy này đã chôn cả trăm năm rồi.

Hàn Vũ khẽ mỉm cười: — Gọi là… một trực giác đặc biệt.

Tư Dật nhìn anh hồi lâu, rồi im lặng, nhưng trong mắt thoáng hiện sự nghi hoặc.

Càng đi sâu, khu rừng dần nhường chỗ cho những tàn tích đá cổ. Cột trụ gãy đổ, tường đá phủ rêu, và nền gạch vỡ vụn lẫn vào cỏ dại. Giữa đống đổ nát, mắt thứ ba của Hàn Vũ sáng rực: nhiều luồng ánh sáng xanh vàng rực rỡ phát ra từ dưới nền đất.

Anh tiến đến, dùng tay gạt bỏ lớp đất mỏng, lộ ra một hộp gỗ mục nát. Khi mở ra, bên trong chứa một chuỗi ngọc cổ ánh lên màu xanh ngọc thạch. Ngay khi chạm vào, trong đầu Hàn Vũ lại hiện lên hình ảnh: một thiếu nữ mặc váy dài, đứng giữa cung điện nguy nga, đeo chính chuỗi ngọc này và mỉm cười rực rỡ, trước khi bóng tối nuốt chửng tất cả.

Anh hốt hoảng buông chuỗi ngọc, thở dốc. Cảnh tượng ấy chân thật đến mức khiến toàn thân anh run lên.

Tư Dật đứng cạnh, đôi mắt lóe sáng tham lam nhưng kịp che giấu:

— Ngươi có tài năng thật kỳ lạ… Thứ ngươi vừa tìm được, ta đã qua đây nhiều lần nhưng chưa bao giờ thấy.

Hàn Vũ không đáp, trong lòng dấy lên cảnh giác. Rõ ràng ánh mắt Tư Dật không chỉ đơn thuần là tò mò. Nhưng lúc này, anh cần giữ bí mật về “mắt thứ ba”.

Đêm dần buông, cả hai đành trú tạm dưới tán cây lớn cạnh tàn tích. Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt Tư Dật, để lộ nụ cười nửa miệng khó đoán.

— Hàn Vũ, đúng không? — hắn chậm rãi hỏi. — Ngươi là kẻ lạc lối, nhưng lại tìm ra kho báu mà ta tìm nhiều năm không được. Ta bắt đầu nghĩ… có lẽ sự xuất hiện của ngươi không phải ngẫu nhiên.

Hàn Vũ im lặng. Trong bóng tối, mắt thứ ba lại khẽ mở, và một lần nữa, anh nhìn thấy quanh Tư Dật không chỉ là ánh bạc của sự sống, mà còn thấp thoáng những vệt đỏ u ám như máu—dấu hiệu nguy hiểm.

Anh khẽ siết nắm tay. Dù Tư Dật là đồng hành đầu tiên, nhưng đồng thời cũng có thể là mối đe dọa lớn nhất.

Và giữa màn đêm tĩnh mịch của rừng sâu, cả hai kẻ xa lạ ngồi cạnh nhau, ngọn lửa cháy bập bùng soi rõ ánh mắt nghi kỵ lẫn nhau. Trên cao, trăng tròn lặng lẽ dõi theo, như báo trước rằng: đây chỉ mới là khởi đầu của một hành trình dài đầy cạm bẫy và bí ẩn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×