con mắt thứ ba

Chương 3: Cạm Bẫy Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh ló rạng, ánh nắng đầu tiên le lói xuyên qua tán cây dày đặc, rơi lác đác xuống đống tàn tích rêu phong. Hàn Vũ ngồi dựa lưng vào thân cây, đôi mắt vẫn còn vương sự mệt mỏi. Đêm qua anh ngủ không yên, bởi ánh mắt nghi hoặc của Tư Dật cứ ám ảnh trong tâm trí.

Khi anh vừa đứng dậy, Tư Dật đã dập tắt đống lửa tàn, khoác lên vai chiếc áo choàng xám bạc màu.

— Đi thôi. Nếu muốn tìm lối ra khỏi khu rừng, trước hết phải vượt qua cổ thành này. — Giọng hắn trầm thấp, dứt khoát.

Hàn Vũ gật đầu. Trong lòng, anh biết không còn đường nào khác.

Cả hai men theo con đường đá vỡ vụn dẫn sâu vào trong. Những bức tường loang lổ hiện dần ra, cao lớn và uy nghiêm dù đã gãy đổ theo thời gian. Cây cối mọc chen vào kẽ nứt, rễ bám quanh cột đá như những con rắn khổng lồ siết chặt quá khứ.

Mắt thứ ba của Hàn Vũ nhấp nháy, và anh lập tức nhìn thấy những luồng sáng mờ xanh ẩn sâu trong tường đá—dấu vết của cơ quan phong ấn. Tim anh đập nhanh: “Nơi này chắc chắn không chỉ là tàn tích… nó được xây để giam giữ thứ gì đó.”

— Thấy gì à? — Tư Dật liếc sang, ánh mắt sắc bén.

Hàn Vũ vội lắc đầu: — Không, chỉ thấy… hơi lạnh.

Tư Dật nheo mắt, nhưng không nói thêm.

Càng tiến sâu, hành lang đá càng hẹp và tối. Trần vòm cao phủ đầy dây leo, thỉnh thoảng một tiếng nước nhỏ giọt vọng lại, khiến không khí thêm căng thẳng. Hàn Vũ đi sát sau lưng Tư Dật, tim như đập từng hồi trống trận.

Bất chợt, mắt thứ ba lóe sáng dữ dội. Hàn Vũ khựng lại. Trước mắt, sàn đá phủ bụi tưởng như bình thường, nhưng khi nhìn kỹ, anh thấy những hoa văn mờ nhạt màu đỏ hiện lên như mạng nhện, nối với tường hai bên.

Anh nuốt khan: đó không phải hoa văn trang trí. Đó là trận pháp kích hoạt bẫy.

— Dừng lại! — Hàn Vũ hét khẽ, tay kéo Tư Dật về sau.

Ngay khoảnh khắc ấy, một hòn đá nhỏ từ trần rơi xuống, chạm vào mặt sàn. Rắc! Âm thanh khô khốc vang lên, và lập tức cả hành lang rung chuyển.

Từ hai bên tường, hàng loạt mũi nhọn sắt gỉ phóng ra, tua tủa như bầy rắn thép. Nếu không kịp tránh, cả hai chắc chắn đã bị xuyên thủng.

Tư Dật trừng mắt: — Ngươi… làm sao biết trước?

— Trực giác thôi! — Hàn Vũ cố gắng che giấu sự thật, nhưng tim đập thình thịch.

Cả hai ép lưng vào tường, chờ cơ quan dừng lại. Mũi nhọn thu về, hành lang trở lại yên tĩnh, nhưng không khí vẫn nặng nề chết chóc.

Hàn Vũ thở dốc. Mắt thứ ba vẫn sáng rực, chỉ ra thêm những mảng sàn khác đang phát ánh đỏ. “Không thể bước bừa… nơi này đầy bẫy chết người.”

— Phía trước còn nhiều nữa. — Anh thì thầm, không kịp suy nghĩ.

Tư Dật quay sang, ánh mắt ngờ vực: — Ngươi chắc chắn không phải kẻ bình thường.

Hàn Vũ im lặng. Anh không thể tiết lộ bí mật này, nhưng đồng thời, cũng hiểu rằng nếu không dùng mắt thứ ba triệt để, sẽ chẳng thể sống sót.

Họ tiếp tục tiến bước. Nhờ mắt thứ ba, Hàn Vũ dẫn đường, né tránh những viên gạch lỏng, những đoạn sàn chứa cơ quan ẩn. Nhiều lần Tư Dật thoát chết trong gang tấc, và ánh nhìn của hắn dành cho Hàn Vũ ngày càng phức tạp: vừa cảm kích, vừa nghi hoặc, xen lẫn tham vọng khó giấu.

Sau gần một canh giờ, hành lang mở rộng thành một gian phòng lớn. Trung tâm phòng là một bệ đá cao, trên đặt một rương gỗ khổng lồ bọc sắt, khóa bằng dây xích đen sì.

Mắt thường nhìn, đó chỉ là chiếc rương cũ kỹ. Nhưng trong mắt Hàn Vũ, nó sáng rực như ngọn lửa vàng, toát ra khí tức nóng bỏng.

Anh hít sâu: “Kho báu thật sự…”

Tư Dật bước tới, ánh mắt sáng rực: — Chính là nó! Bao năm ta tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy.

Nhưng vừa khi hắn đặt chân lên bậc thang dẫn đến bệ đá, mắt thứ ba của Hàn Vũ lóe sáng cực mạnh. Toàn bộ sàn phòng bừng lên mạng lưới hoa văn đỏ máu, lan khắp các bức tường, trần nhà.

“Không! Đây là bẫy cuối cùng!”

— Tránh ra! — Hàn Vũ lao tới, kéo mạnh Tư Dật ngã xuống.

Ầm! Bức trần đá rùng chuyển, hàng loạt mũi tên đá và những tấm lưỡi sắc bén từ trên cao rơi xuống, cắm phập vào bệ đá. Cả căn phòng biến thành địa ngục thép.

Hàn Vũ gồng mình, mắt thứ ba mở to đến mức đau buốt. Trong tầm nhìn, từng luồng sáng xanh mờ vẽ ra đường đi an toàn giữa mưa tên và lưỡi sắt. Anh không suy nghĩ, chỉ hành động theo bản năng, kéo Tư Dật lao qua từng khe hở nhỏ, né từng nhát chém chết chóc.

Mồ hôi túa ra ướt đẫm, tim đập loạn, nhưng kỳ lạ thay, mọi chuyển động trong mắt anh trở nên chậm lại. Mỗi mũi tên, mỗi lưỡi dao như được ánh sáng đánh dấu, cho anh biết nên bước đi thế nào.

Cuối cùng, cả hai ngã nhào vào góc phòng, thở hổn hển. Hệ thống bẫy dần ngừng lại, căn phòng trở lại im lìm, chỉ còn vang vọng tiếng tim đập dồn dập của họ.

Tư Dật nhìn Hàn Vũ, mắt mở to kinh ngạc:

— Ngươi… rốt cuộc là ai? Không một kẻ săn di vật nào có thể sống sót qua bẫy này. Ngươi nhìn thấy… tất cả sao?

Hàn Vũ lau mồ hôi, cười nhạt: — Ta chỉ biết… nếu không cố hết sức, cả hai đã chết.

Trong lòng, anh run rẩy. Đây là lần đầu tiên anh khai thác triệt để mắt thứ ba, và cũng là lần đầu tiên anh nhận ra: năng lực này không chỉ giúp nhìn thấy kho báu, mà còn cho anh khả năng nhìn thấu đường sống giữa tử thần.

Nhưng đổi lại, đầu anh đau nhói dữ dội, như hàng nghìn kim châm xuyên vào óc. Hàn Vũ ôm trán, mồ hôi túa ra. Có lẽ năng lực này không phải không giới hạn.

Tư Dật quan sát anh, ánh mắt lóe lên tia tham vọng:

— Ngươi thật sự đặc biệt… Nếu đồng hành cùng ta, cổ thành này và tất cả kho báu trong đó đều sẽ nằm trong tay chúng ta.

Hàn Vũ ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn ấy. Trong thoáng chốc, mắt thứ ba tự động lóe sáng, và anh thấy quanh Tư Dật ngoài ánh bạc của sự sống, vệt đỏ máu càng lúc càng đậm.

Anh khẽ nhắm mắt. “Đồng hành… hay là kẻ thù trong tương lai?”

Chưa kịp suy nghĩ, từ trong bóng tối phía sau rương gỗ, một tiếng gầm vang dội, rung chuyển cả gian phòng. Đá vụn rơi lả tả từ trần, và một đôi mắt đỏ rực như máu dần hiện ra trong bóng đen.

Cạm bẫy không chỉ dừng lại ở cơ quan… mà còn là người canh giữ kho báu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×