Trời sáng. Ánh dương mờ ảo soi qua tầng mây xám, rọi xuống vùng đất hoang tàn quanh cổ thành. Tàn tích giờ chỉ còn là khối đổ nát, những bức tường vỡ vụn và đỉnh tháp sụp đổ nằm chỏng chơ như hài cốt của một thời đại đã chết.
Hàn Vũ ngồi dậy từ chỗ nghỉ tạm trên sườn đồi, đôi mắt thâm quầng nhưng sáng quắc. Con mắt thứ ba trên trán anh khẽ mở, soi ra đường đi. Bên dưới mặt đất, những dòng khí tím mờ nhạt lan ra, như gân máu ăn mòn nền đất.
Anh nghiến răng:
— Quả nhiên… phong ấn đang rạn nứt.
Không thể chần chừ ở đây nữa. Anh phải rời khỏi khu vực cổ thành, tìm cách tra ra nguồn gốc thật sự của “mắt thứ ba” và tìm biện pháp đối phó.
Chưa kịp đi xa, Hàn Vũ đã cảm thấy những ánh mắt khác hướng về mình. Từ sâu trong rừng, tiếng vó ngựa, tiếng giáp sắt va chạm vang vọng.
Anh dừng lại, bàn tay đặt lên chuôi kiếm.
Chẳng mấy chốc, một đoàn người mặc áo giáp đen bạc xuất hiện, trên ngực khắc phù hiệu hình con mắt khép nửa, giống như đang quan sát. Dẫn đầu là một kỵ sĩ tóc bạc, ánh mắt lạnh như thép.
Hắn giơ tay, đoàn quân lập tức bao vây Hàn Vũ.
— Cuối cùng, cũng có kẻ sống sót rời cổ thành… — giọng hắn trầm khàn, nhưng mang theo sự ngạo mạn. — Ngươi… chính là kẻ sở hữu “mắt thứ ba”.
Không cần che giấu, Hàn Vũ đáp thẳng:
— Các ngươi là ai?
Kỵ sĩ bạc khẽ nhếch môi:
— Chúng ta là “Liên Minh Quan Chiếu”. Từ lâu, chúng ta đã truy tìm bí mật về đôi mắt đó… Thứ đã tàn sát cả một nền văn minh và bị phong ấn lại trong cổ thành.
Ánh mắt hắn lướt qua vầng sáng bạc trên trán Hàn Vũ, chứa đầy tham vọng.
— Trao nó cho chúng ta. Nếu không… ngươi sẽ chết ở đây.
Không khí căng như dây đàn. Hàn Vũ siết chặt chuôi kiếm. Con mắt thứ ba lóe sáng, phóng tầm nhìn xuyên qua từng người trong đoàn quân. Anh thấy dưới giáp sắt của vài kẻ… những vệt tím mờ nhạt đã len lỏi, giống hệt vết rạn từ phong ấn.
Tim anh chấn động. Không ngờ, bóng tối đã lan đến bọn họ.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nếu phong ấn mới đã rò rỉ, bóng tối chắc chắn sẽ tìm cách thẩm thấu vào thế giới qua những kẻ yếu lòng. Và “Liên Minh Quan Chiếu” chính là con đường hoàn hảo.
— Các ngươi không biết mình đang chơi với lửa… — Hàn Vũ khẽ nói, giọng như gió thoảng.
Kỵ sĩ bạc nhướng mày:
— Vậy để ta xem, ngọn lửa ấy có đủ để thiêu chết ngươi hay không.
Hắn hạ tay.
Đoàn quân lao tới.
Kiếm sáng lóe lên. Hàn Vũ di chuyển như cơn gió, chém gục hai kẻ trong nháy mắt. Nhưng ngay khi lưỡi kiếm chạm vào giáp sắt, những tia sáng tím lóe lên, giống như có thứ gì đó bảo vệ cơ thể chúng.
Hàn Vũ nhíu mày, bật con mắt thứ ba. Lập tức, cảnh tượng ập vào trí óc anh: những sợi mạch tím bò ngoằn ngoèo bên trong thân thể bọn chúng, giống như bị ký sinh.
Đúng lúc ấy, mặt đất dưới chân anh rung chuyển. Một vết nứt dài mở ra, khí tím bốc lên cuồn cuộn.
— Không…! — Hàn Vũ lập tức nhận ra. — Phong ấn… đang rạn nứt thật sự!
Từ hố nứt, một cánh tay quái vật khổng lồ, phủ đầy vảy đen, chậm rãi trồi lên. Tiếng gầm rền vang, khiến rừng cây xung quanh rung chuyển.
Đoàn quân Liên Minh lập tức hỗn loạn.
— Quái vật! — ai đó hét lên.
Nhưng kỵ sĩ bạc lại cười lớn, ánh mắt điên cuồng:
— Tuyệt vời… chính là nó! Bằng chứng rằng mắt thứ ba mở đường cho chúng ta!
Hắn không hề sợ hãi, mà còn lao thẳng về phía hố nứt.
Hàn Vũ cảm thấy máu mình đông lại.
Nếu để chúng tiếp xúc với sức mạnh phong ấn, hậu quả không thể lường nổi. Anh cắn răng, ép con mắt thứ ba mở to hết cỡ. Ánh sáng bạc chói lòa tỏa ra, soi rõ từng đường mạch tím dưới đất.
Trong khoảnh khắc, anh nhìn thấy: tâm điểm của vết nứt — một hòn đá tím bạc, giống như mảnh vỡ của phong ấn. Nó đang sắp vỡ ra hoàn toàn.
— Phải ngăn lại! — Anh hét, phóng người tới.
Lưỡi kiếm anh bổ xuống, ánh sáng bạc quấn quanh, đánh trúng hòn đá. Một tiếng “choang” vang vọng như sấm, luồng sáng bạc ép chặt luồng khí tím đang bùng phát.
Nhưng cánh tay quái vật vẫn vùng vẫy. Một luồng sóng xung kích thổi tung đất đá, hất văng cả đoàn quân lẫn Hàn Vũ ra xa.
Anh ngã quỵ, máu ứa ra từ khóe môi. Nhưng trong ánh nhìn của con mắt thứ ba, anh thấy rõ: hòn đá đã tạm thời ổn định lại.
Quái vật rít gào, cánh tay bị kéo ngược trở lại khe nứt. Nhưng tiếng gầm ấy vẫn vang vọng trong đầu Hàn Vũ, như một lời nguyền chưa dứt.
Khói bụi tan dần. Đoàn quân Liên Minh nằm rải rác, nhiều kẻ đã gục, nhưng vài kẻ sống sót thì mắt đỏ rực, mạch tím loang khắp da thịt. Họ gào rú, lao về phía Hàn Vũ như những con thú điên.
Hàn Vũ nhấc kiếm, nhưng cơ thể anh kiệt sức. Con mắt thứ ba chập chờn, mỗi lần mở lại nhói đau như xé óc.
Ngay khi một kẻ sắp vung đao chém xuống, ánh sáng tím bạc từ hố nứt bùng lên lần cuối, cuốn lấy bọn chúng. Tiếng hét thất thanh vang vọng, rồi tất cả biến mất — bị kéo vào khe nứt, không để lại dấu vết.
Hàn Vũ thở dốc, mồ hôi lạnh chảy dài.
— Tư Dật… phong ấn của ngươi… đang rạn nứt thật rồi.
Anh biết rõ: đây mới chỉ là cảnh báo đầu tiên. Và những kẻ như Liên Minh Quan Chiếu sẽ còn tiếp tục săn đuổi, cho đến khi bí mật của mắt thứ ba bị vén trần.
Ánh sáng ban mai dần rọi xuống. Hàn Vũ lau máu ở khóe môi, cất bước rời đi. Nhưng trong lòng anh hiểu: hành trình phía trước, bóng tối sẽ còn bám riết hơn bao giờ hết.