con mắt thứ ba

Chương 19: Bóng Tối Còn Vương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không gian cổ thành lặng ngắt sau cơn bão sức mạnh. Tro bụi rơi như mưa, che khuất bầu trời đỏ lửa. Những bức tường cổ xưa nứt vỡ, rơi rụng từng khối đá khổng lồ, nhưng ở giữa hoang tàn ấy, một hố sâu phong ấn mới đã hình thành, lấp lánh ánh sáng tím bạc.

Hàn Vũ quỳ gối trước hố sâu, hai bàn tay run rẩy chống xuống mặt đất rạn nứt. Hơi thở anh nặng nề, tim đập loạn nhịp như muốn xé toạc lồng ngực. Con mắt thứ ba trên trán anh chập chờn sáng, rồi yếu dần, như cạn kiệt sinh lực.

Trong đầu, tiếng gào thét của Tư Dật vẫn vang vọng, xen lẫn nụ cười điên loạn cuối cùng.

"Nếu ngươi còn sống… thì hãy nhớ, phong ấn này tồn tại bằng sinh mệnh của ta. Và một ngày nào đó… nó sẽ vỡ nát."

Hàn Vũ siết chặt nắm tay, máu từ lòng bàn tay tràn ra, thấm xuống lớp đất lạnh.

— Tư Dật… vì sao…? — giọng anh khàn đặc, run rẩy. — Ngươi có thể để ta làm… nhưng lại chọn chính mình…

Không có lời đáp. Chỉ có ánh sáng tím bạc tỏa ra từ hố sâu, chập chờn như ngọn lửa trước gió.

Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo mùi tro tàn và máu. Hàn Vũ gượng đứng lên. Đôi chân anh nặng như đeo chì, nhưng từng bước vẫn buộc phải bước đi. Phía ngoài cổ thành, có lẽ vẫn còn những người sống sót, những manh mối chưa hé lộ.

Anh bước ra khỏi quảng trường phong ấn. Mỗi bước đi, âm thanh của đá vỡ rơi rụng vang vọng, như tiếng chuông tang kéo dài.

Đường hầm cổ thành dẫn anh ra ngoài dài vô tận, tối tăm đến mức ánh sáng ngọn đuốc chẳng đủ soi rõ. Nhưng Hàn Vũ không cần ánh sáng. Con mắt thứ ba vẫn le lói, chỉ ra những khe nứt trong kết cấu, những bóng đen ẩn hiện dọc tường.

Đột nhiên, anh dừng lại.

Trong thoáng chốc, giữa những lớp tường đá, anh nhìn thấy… một vệt tím mảnh như sợi chỉ, chạy ngoằn ngoèo như mạch máu. Nó tỏa ra khí tức quen thuộc: khí tức của quái vật.

Ánh mắt anh tối sầm lại.

— Không thể nào… phong ấn đã thành công. Nó lẽ ra phải bị giam giữ…

Vệt sáng tím run rẩy rồi tan biến, như thể chưa từng tồn tại. Nhưng Hàn Vũ biết đó không phải ảo giác. Phong ấn không hề ổn định. Và nguồn gốc của sự bất ổn này… chính là Tư Dật.

Một cơn đau nhói chạy qua tim anh. Hình ảnh Tư Dật quấn chặt quái vật, cơ thể vỡ nát, ánh mắt đỏ rực vẫn lóe sáng trong phút cuối ùa về, như lưỡi dao khoét sâu vào ký ức.

Hàn Vũ gục đầu vào vách tường, thở dốc.

— Ngươi thật sự… muốn để lại thứ này cho ta sao, Tư Dật?

Khi ra khỏi cổ thành, bầu trời đêm đã tĩnh lặng trở lại. Nhưng thay vì yên bình, chỉ còn sự hoang tàn mịt mù. Khu rừng quanh cổ thành cháy xém, những thân cây khổng lồ bị gãy đổ, khói đen vẫn bốc lên từ mặt đất.

Hàn Vũ bước ra, ánh mắt bạc chậm rãi quét qua mọi thứ. Ở rìa rừng, những tiếng động nhỏ vang lên.

Một nhóm người — những kẻ phiêu lưu khác, có lẽ bị cuốn vào tàn tích cùng lúc — đang nép sau những tảng đá, ánh mắt run rẩy nhìn anh.

— Là… là hắn…! — một người thì thào. — Hắn đã đi ra… còn những kẻ khác thì…

Không ai dám nói tiếp. Hàn Vũ im lặng. Anh không giải thích, cũng không biện minh. Chỉ quay lưng, tiếp tục bước đi.

Nhưng chính khoảnh khắc đó, con mắt thứ ba lại nhói lên. Trong tầm nhìn đặc biệt, Hàn Vũ thấy sau lưng một trong số họ… vệt sáng tím ngoằn ngoèo như mạch máu, ẩn dưới da thịt.

Ánh mắt anh lạnh buốt.

Phong ấn… đã rò rỉ. Và bóng tối của quái vật… đang len lỏi vào thế giới này, ký sinh trên con người.

Đêm ấy, Hàn Vũ dựng trại tạm trên một sườn đồi cách xa cổ thành. Ngọn lửa nhỏ le lói trước gió, hắt bóng anh dài trên đất.

Anh ngồi đó, mắt nhìn trừng trừng vào ngọn lửa, nhưng tâm trí chìm trong hỗn loạn.

Tư Dật — kẻ đáng lẽ là kẻ thù, lại chọn hi sinh. Nhưng hắn không hi sinh vì thế giới, mà vì bản ngã, vì một lý do nào đó Hàn Vũ chưa hiểu hết. Và giờ, cái giá của quyết định ấy… chính là một phong ấn khiếm khuyết, một hiểm họa chưa kết thúc.

Gió hú rít qua sườn đồi. Ngọn lửa lay động, soi rõ khuôn mặt Hàn Vũ — mệt mỏi, phẫn nộ, và ám ảnh.

Anh khẽ thì thầm, như nói với chính mình:

— Nếu phong ấn một ngày nào đó vỡ tan… Tư Dật, ta sẽ đối mặt với ngươi lần nữa. Dù là đồng đội đã mất… hay quái vật sống lại… ta cũng sẽ kết thúc tất cả bằng tay mình.

Trong bóng đêm, con mắt thứ ba khẽ mở, lóe lên ánh bạc yếu ớt. Nhưng trong ánh sáng ấy, thấp thoáng một vệt tím cực nhỏ, như dấu vết còn sót lại từ trận chiến.

Hàn Vũ siết chặt nắm tay. Anh biết rõ: đây mới chỉ là khởi đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×