con mắt thứ ba

Chương 4: Người Canh Giữ Bóng Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Âm thanh gầm rú vang vọng như đến từ lòng đất, khiến không khí trong căn phòng chấn động. Những viên đá vụn rơi lả tả từ vòm trần, bụi mù phủ kín tầm nhìn. Hàn Vũ căng thẳng nhìn về phía sau rương gỗ khổng lồ. Trong bóng đen sâu thẳm, đôi mắt đỏ rực từ từ mở ra, sáng như than hồng cháy dở, rọi ánh nhìn dữ tợn về phía cả hai.

— Quái vật! — Tư Dật rít lên, rút vội thanh đoản kiếm từ lưng, mũi kiếm ánh bạc lóe sáng trong ánh lửa lờ mờ còn sót lại.

Một thân hình khổng lồ bước ra, cao hơn ba trượng, toàn thân bọc giáp đá nứt nẻ. Mỗi bước đi khiến mặt đất rung chuyển. Đôi tay nó như cột trụ, kết thúc bằng móng vuốt sắc bén. Trên ngực khảm một tấm bia đá nhỏ, khắc những ký hiệu cổ xưa đang phát sáng mờ ảo.

Mắt thứ ba của Hàn Vũ mở to. Trong tầm nhìn, luồng sáng đỏ quấn quanh cơ thể quái vật như sương máu đặc quánh, nhưng ngay tại tấm bia trên ngực, ánh sáng lại khác hẳn—một vệt vàng nhấp nháy, yếu ớt nhưng rõ ràng.

“Đó là điểm yếu!” — Hàn Vũ nắm chặt tay, tim đập thình thịch.

Quái vật ngẩng đầu gầm lên, tiếng gào chấn động đến mức bụi đá trên trần ào ạt rơi xuống. Rồi nó lao thẳng đến, móng vuốt xé toạc không khí, vạch thành một đường trắng sắc bén.

— Lùi lại! — Tư Dật hét, lăn người tránh, đồng thời vung kiếm chém vào hông quái vật. Keng! Lưỡi kiếm chỉ để lại một vết xước mỏng, tia lửa tóe ra vô vọng.

Hàn Vũ trượt ngã về một bên, tim đập loạn. Mắt thứ ba lóe sáng, vẽ trong đầu anh đường đi của móng vuốt tiếp theo. Anh nghiêng người né đúng khoảnh khắc, cảm nhận luồng gió rít sát bên tai.

“Không thể đấu cứng, da thịt nó rắn như thép. Chỉ có tấm bia trên ngực mới là mục tiêu.”

— Tư Dật! — Hàn Vũ hét lớn, — Hãy nhắm vào tấm bia ở ngực nó!

Tư Dật quay sang, đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc: — Làm sao ngươi biết?

— Cứ tin ta một lần! — Hàn Vũ gào lên.

Không còn thời gian để tranh cãi, quái vật đã vung tay quét ngang. Tư Dật gập người nhảy lùi, lăn một vòng rồi lao tới, kiếm chém mạnh vào ngực quái vật. Nhưng lớp giáp đá quanh tấm bia dày đến mức tia lửa tóe lên chói mắt, chẳng hề hấn.

Con quái vật gầm lên điên loạn, bàn tay khổng lồ đập xuống đất, tạo thành một vòng chấn động. Sàn đá nứt toác, sóng xung kích hất cả hai ngã văng ra xa.

Hàn Vũ cảm thấy máu trong miệng dâng lên, vội lau đi. Mắt thứ ba nhấp nháy liên tục, hình ảnh luồng sáng quanh quái vật hiện rõ hơn: nó không bất khả xâm phạm. Ở những khớp nối sau lưng và cổ tay, ánh sáng đỏ nhạt hơn, lộ ra khe hở.

Anh hít sâu, hét lên: — Ta sẽ dụ nó! Ngươi tìm cơ hội đánh vào ngực nó!

Không chờ Tư Dật trả lời, Hàn Vũ lao ra. Tim anh như muốn nổ tung, nhưng mắt thứ ba soi đường, giúp anh lách qua từng đòn tấn công tưởng như không thể tránh. Quái vật điên cuồng rượt theo, móng vuốt xé tan cột đá, nghiền nát tường phòng, bụi bay mù mịt.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Hàn Vũ thấy luồng sáng vàng ở ngực quái vật sáng hơn, như muốn dẫn đường cho anh. Anh bỗng hiểu ra: mắt thứ ba không chỉ nhìn thấy kho báu, mà còn soi sáng cả “đường sống” trước tử thần.

Tư Dật không bỏ lỡ thời cơ. Hắn gầm lên, nhảy vọt lên lưng quái vật, dùng mũi kiếm đâm mạnh vào khe nối sau vai, khiến con quái vật gầm thét, loạng choạng.

— Giữ nó lại! — Tư Dật hét.

Hàn Vũ lao tới, cầm lấy một mảnh xích sắt rơi từ bệ đá, quấn quanh cổ tay quái vật, dồn hết sức kéo. Dù sức lực chênh lệch quá xa, nhưng khoảnh khắc ấy, mắt thứ ba như tiếp thêm sức mạnh, máu nóng sục sôi trong huyết quản, giúp anh giữ quái vật chững lại chỉ một nhịp.

Chính khoảnh khắc đó, Tư Dật hét vang, thanh kiếm đâm thẳng vào tấm bia trên ngực.

Rắc! Âm thanh chói tai vang lên. Tấm bia nứt đôi, ánh sáng vàng bùng nổ chói lòa. Quái vật gào thét điên loạn, rồi toàn thân rung chuyển dữ dội.

Trong mắt Hàn Vũ, luồng sáng đỏ quấn quanh nó tan biến, như sương mù bị thổi bay. Cơ thể khổng lồ lảo đảo vài bước, rồi ngã sập xuống đất, tạo thành tiếng động rung trời.

Khói bụi mù mịt. Cả căn phòng lại chìm vào yên lặng chết chóc.

Hàn Vũ thở hổn hển, toàn thân run rẩy. Mắt thứ ba đau nhói dữ dội, tầm nhìn mờ đi. Anh ngã ngồi xuống đất, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Tư Dật bước lại, trên gương mặt vừa có sự phấn khích, vừa có vẻ suy tư khó đoán.

— Ngươi thật sự… nhìn thấy điểm yếu của nó. Không có ngươi, ta chắc chắn chết trong căn phòng này.

Hàn Vũ im lặng, chỉ cúi đầu thở dốc.

Tư Dật khẽ nhặt lấy mảnh vỡ của tấm bia. Trên bề mặt nứt gãy, những ký hiệu cổ xưa vẫn phát sáng mờ nhạt. Hắn cau mày: — Đây không chỉ là bùa chú phong ấn. Nó giống như một chìa khóa… để mở ra bí mật lớn hơn.

Ánh mắt hắn lóe sáng tham vọng.

Hàn Vũ nhìn mảnh bia, tim đập mạnh. Trong mắt thứ ba, mảnh vỡ tỏa ra ánh sáng vàng chói, không hề giống những kho báu tầm thường anh từng thấy. Có lẽ… đây là mảnh ghép đầu tiên của một bí ẩn sâu xa hơn, thứ mà cổ thành này che giấu.

Trong khoảnh khắc ấy, Hàn Vũ hiểu rõ: hành trình của mình không dừng lại ở việc tìm kho báu. Mắt thứ ba đã đưa anh đến một con đường nguy hiểm hơn nhiều—con đường vén màn sự thật về bí mật của cổ thành.

Tiếng rên rỉ khe khẽ vang lên từ sâu trong hành lang phía sau. Không khí lạnh buốt ùa tới, khiến cả hai rùng mình.

Cái chết của quái vật chỉ là khởi đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×