con mắt thứ ba

Chương 5: Dấu Vết Người Xưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khói bụi lắng xuống, gian phòng rộng lớn trở lại vẻ tĩnh lặng đến rợn người. Xác quái vật khổng lồ nằm bất động giữa sàn đá nứt nẻ, ánh sáng đỏ trong mắt nó dần tan biến, chỉ còn lại hốc mắt trống rỗng.

Hàn Vũ chống tay đứng dậy, cơn đau trong đầu vẫn âm ỉ như búa bổ. Mắt thứ ba của anh không còn sáng rực mà chỉ le lói như tàn lửa. Dù vậy, trong lòng anh hiểu: khoảnh khắc vừa rồi, năng lực này đã cứu mạng cả hai.

Tư Dật khom lưng nhặt mảnh vỡ của tấm bia, ánh sáng vàng nhạt từ ký hiệu cổ xưa phản chiếu trong mắt hắn. Gương mặt Tư Dật thoáng hiện sự tham lam, nhưng nhanh chóng che giấu bằng nụ cười nhạt.

— Đây chắc chắn là chìa khóa, Hàn Vũ. Cổ thành này còn cất giấu nhiều hơn thế.

Hàn Vũ chưa kịp đáp thì một âm thanh lạ vang lên: cạch… cạch… Từ phía sau bệ đá, từng khối gạch dịch chuyển, để lộ một khe hở tối om. Một làn gió lạnh thổi ra, mang theo mùi ẩm mốc pha lẫn mùi tanh kim loại.

— Đường hầm? — Tư Dật khẽ nhíu mày.

Mắt thứ ba của Hàn Vũ lập tức lóe sáng, soi vào khe tối. Trong tầm nhìn, một luồng sáng xanh nhạt kéo dài sâu hút, như đang mời gọi họ bước vào. Tim anh thắt lại.

— Có gì đó bên dưới. — Anh nói khẽ.

Tư Dật mím môi, ánh mắt bùng cháy sự quyết tâm: — Đi thôi. Nếu ta đã đến đây, không thể dừng lại ở nửa đường.

Cả hai bước xuống, chân giẫm lên những bậc thang đá ẩm ướt phủ rêu trơn trượt. Hơi lạnh từ dưới phả lên, khiến không khí đặc quánh, mỗi bước đi như nặng trĩu. Tiếng vọng của bước chân họ hòa lẫn với tiếng nhỏ giọt của nước, tạo thành bản nhạc u ám.

Sau một hồi dài, đường hầm mở ra một khoảng không rộng. Trước mắt họ hiện lên một tầng hầm khổng lồ.

Trần cao uốn cong, chống đỡ bằng hàng chục cột đá chạm trổ tinh xảo. Trên tường, những bức phù điêu cổ xưa khắc họa cảnh tượng kỳ lạ: những con người với con mắt thứ ba giữa trán, đang chỉ huy binh đoàn chiến binh đá, cùng nhau phong ấn một thứ gì đó khổng lồ.

Ánh sáng yếu ớt từ mấy viên đá phát quang gắn trên cột tỏa ra, khiến khung cảnh vừa linh thiêng vừa ma mị.

Hàn Vũ chết lặng. Trong mắt thứ ba của anh, các phù điêu sáng lên như đang sống lại, từng chi tiết khắc nổi lấp lánh.

— Đây… — Anh thì thào, giọng run run, — là những người từng có đôi mắt như ta.

Tư Dật sững người, ánh mắt lóe sáng tham lam: — Vậy là thật! Con mắt trên trán ngươi không phải thứ ngẫu nhiên. Nó từng tồn tại từ xa xưa.

Hàn Vũ khẽ chạm tay vào bức phù điêu. Ngón tay anh lướt qua khuôn mặt của một chiến binh cổ đại, nơi con mắt thứ ba được khắc rõ nét, sáng rực như viên ngọc. Trong khoảnh khắc ấy, một cơn chấn động lạ bùng lên trong đầu anh.

Một đoạn ký ức xa lạ tràn vào tâm trí: tiếng gào thét của hàng vạn người, ánh lửa chiến tranh thiêu đốt bầu trời, và những kẻ mang mắt thứ ba đứng trên tường thành, ánh mắt soi thấu cả trời đất.

Anh giật lùi, thở dốc, tay run rẩy.

— Ngươi sao thế? — Tư Dật cau mày.

Hàn Vũ lắc đầu, chưa kịp trả lời thì cả hai nghe thấy một âm thanh rít khẽ, như gió lùa qua kẽ đá. Từ bóng tối cuối tầng hầm, một chiếc quan tài đá khổng lồ hiện ra. Nó được khắc đầy ký hiệu cổ, giống hệt những hoa văn trên tấm bia vừa vỡ.

Mắt thứ ba sáng rực, soi vào quan tài. Hàn Vũ thấy trong đó ẩn chứa luồng sáng tím đen xoáy tròn, dữ tợn và nguy hiểm đến mức khiến tim anh co thắt.

— Thứ được phong ấn… vẫn còn ở đây. — Anh nói khẽ, giọng nghẹn lại.

Tư Dật nheo mắt: — Ngươi nhìn thấy gì?

— Một sức mạnh… đủ để hủy diệt tất cả.

Họ im lặng. Bầu không khí lạnh lẽo đến mức thở cũng khó khăn.

Bỗng, từ nắp quan tài đá, một vết nứt nhỏ hiện ra, ánh sáng tím nhấp nháy thoát ra. Cùng lúc, những phù điêu trên tường rung động, như có hàng trăm ánh mắt đang dõi theo họ.

Tư Dật lùi lại nửa bước, nhưng rồi hắn nghiến răng, ánh mắt ngập tràn khát vọng:

— Nếu sức mạnh ấy tồn tại thật, ta phải có nó.

Hàn Vũ quay sang, đôi mắt lạnh lẽo: — Ngươi điên rồi. Thứ đó không phải để một kẻ phàm nhân chạm vào. Nó bị phong ấn là có lý do.

— Nhưng chính đôi mắt của ngươi đã dẫn chúng ta đến đây. — Tư Dật cười nhạt, tay siết chặt mảnh bia. — Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cơ hội này sao?

Không khí giữa họ trở nên căng thẳng, như sợi dây cung kéo căng sẵn sàng đứt tung bất cứ lúc nào.

Ngay lúc ấy, từ trong quan tài đá, một tiếng thét xé lòng vang lên, như vọng về từ quá khứ. Cả tầng hầm rung chuyển, bụi đá rơi lả tả. Vết nứt trên nắp quan tài lan rộng, ánh sáng tím bùng nổ dữ dội.

Hàn Vũ ôm đầu, mắt thứ ba đau nhức dữ dội, hình ảnh mơ hồ của những người xưa lại hiện ra: một giọng nói xa xăm vang vọng trong đầu anh —

Người mở mắt thứ ba, ngươi chính là chìa khóa…

Anh choáng váng, quỳ xuống, tim đập dồn dập. Tư Dật nhìn anh, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc xen lẫn thèm khát.

— Ngươi… chính là chìa khóa để mở phong ấn này.

Trong tầng hầm, tiếng rít gào mỗi lúc một dữ dội. Cổ thành dường như đang thức tỉnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×