Tiếng rạn nứt vang vọng khắp tầng hầm, từng đường nứt trên nắp quan tài đá lan rộng như mạng nhện. Ánh sáng tím u ám trào ra, hệt như dòng sương độc đang tìm cách thoát khỏi giam cầm nghìn năm. Không khí lạnh buốt khiến Hàn Vũ rùng mình, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
Mắt thứ ba trên trán anh đau nhói dữ dội, như bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt. Hình ảnh chập chờn xuất hiện trong đầu: chiến trường đẫm máu, hàng ngàn cặp mắt thứ ba sáng rực, tiếng gào thét bi thương vang vọng. Một giọng nói mơ hồ, xa xăm vọng đến:
“Người mở mắt thứ ba… hãy lựa chọn. Ngăn cản hay tiếp nối…”
Hàn Vũ ôm đầu, khuỵu xuống, hơi thở nặng nhọc.
— Hàn Vũ! — Tư Dật gào lên, mắt không rời quan tài. Gương mặt hắn rực sáng tham vọng, tay siết chặt mảnh bia vỡ. — Đây là cơ hội ngàn năm có một! Ngươi thấy rồi đó, đôi mắt của ngươi chính là chìa khóa mở phong ấn! Hãy cùng ta giải thoát sức mạnh này, nó sẽ thuộc về chúng ta!
Hàn Vũ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn. Trong mắt thứ ba, Tư Dật tỏa ra ánh bạc rực rỡ của sự sống, nhưng vằn vện quanh đó lại là sợi đỏ dày đặc hơn trước, báo hiệu một con đường nhuộm máu.
— Ngươi… chỉ muốn sức mạnh để thống trị. — Giọng Hàn Vũ khàn khàn. — Nhưng ngươi không thấy sao? Thứ này không phải kho báu… nó là tai họa.
Ầm! Nắp quan tài bật tung. Cột sáng tím đen bùng nổ, cuốn bụi đá xoáy tròn, gió thốc mạnh như bão. Hàn Vũ và Tư Dật gồng mình bám trụ, tóc áo tung bay hỗn loạn.
Từ trong quan tài, một bóng hình mơ hồ bước ra. Đó là một người, cao lớn, mặc chiến giáp nứt vỡ, đôi mắt nhắm nghiền. Nhưng giữa trán hắn, một con mắt thứ ba khổng lồ hé mở, ánh sáng tím lóe lên rợn ngợp.
Không khí chấn động dữ dội. Các bức phù điêu trên tường sáng bừng, như đang run rẩy trước sự xuất hiện này.
Hàn Vũ chết lặng. Trong tầm nhìn, luồng sáng quanh bóng hình không giống sự sống cũng chẳng giống tử khí, mà là hỗn hợp vừa quen vừa xa, tựa như linh hồn bị xé nát rồi ghép lại.
Bóng hình cất tiếng, giọng vang vọng như từ vực thẳm thời gian:
— Ai đã… gọi ta?
Tư Dật run lên vì phấn khích, nhưng vẫn dấn bước: — Ta! Ta muốn sức mạnh của ngươi! Hãy trao nó cho ta, để ta tiếp nối con đường vĩ đại mà ngươi bỏ dở!
Bóng hình quay đầu. Con mắt thứ ba mở to, tia sáng tím soi thẳng vào hắn. Tư Dật gồng mình, mồ hôi túa ra, toàn thân run rẩy như bị nghiền ép dưới áp lực vô hình.
Hàn Vũ kinh hoảng: “Ánh nhìn đó… đủ nghiền nát linh hồn hắn!”
Không kịp suy nghĩ, mắt thứ ba của Hàn Vũ tự động mở to. Ánh sáng xanh vàng bắn ra, va chạm cùng ánh tím của bóng hình. Trong khoảnh khắc ấy, một nhịp lặng lan khắp tầng hầm, rồi cả hai luồng sáng đan xen, xé toạc không gian như gương vỡ.
Hàn Vũ thấy mình bị hút vào một khoảng hư vô mờ ảo.
Anh đứng giữa bãi chiến trường tan hoang. Xác người và quái vật chất thành núi. Hàng nghìn kẻ mang mắt thứ ba đứng trên tường thành, ánh mắt họ rực lửa, nhưng gương mặt lại hằn sâu tuyệt vọng. Trên bầu trời, một bóng hình khổng lồ với đôi mắt thứ ba tím rực giáng xuống, tiếng cười man dại vang vọng.
Một giọng nói lại vang lên trong đầu anh:
“Mắt thứ ba… không phải phúc lành, mà là xiềng xích. Chúng ta từng dùng nó để bảo vệ, nhưng rồi lại trở thành nô lệ của sức mạnh chính mình.”
Hình ảnh tan biến. Hàn Vũ ngã gục, thở dốc, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Trước mắt anh, bóng hình mơ hồ kia đang nhìn anh, không phải Tư Dật. Con mắt thứ ba khổng lồ của nó ánh lên tia sáng kỳ lạ.
— Ngươi… kẻ kế thừa mới. Ngươi đã mở mắt thứ ba… nghĩa là ngươi được chọn.
Giọng nói của nó vừa bi ai, vừa chất chứa thù hận.
Tư Dật sững người, hét lên: — Không! Hắn không xứng! Ta mới là kẻ theo đuổi sức mạnh này!
Hắn lao tới, vung kiếm chém vào bóng hình. Nhưng lưỡi kiếm xuyên qua hư vô, không để lại dấu vết. Trái lại, con mắt thứ ba của bóng hình lóe sáng, một luồng khí tím hất Tư Dật văng ra xa, đập mạnh vào cột đá.
Hàn Vũ nghiến răng, đứng dậy. Anh nhìn thẳng vào bóng hình: — Ngươi là ai? Tại sao lại bị phong ấn? Và mắt thứ ba rốt cuộc là gì?
Bóng hình trầm mặc. Một thoáng sau, giọng hắn vang lên như thác lũ:
— Ta từng là Người Giữ Ấn, chỉ huy binh đoàn mắt thứ ba cuối cùng. Chúng ta phong ấn một con quái vật vượt ngoài tưởng tượng. Nhưng ta… bị nó nuốt chửng linh hồn, trở thành nửa người nửa quái, để rồi bị đồng tộc giam giữ.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt rực sáng dữ dội:
— Mắt thứ ba… là món quà từ thần linh, nhưng cũng là lời nguyền. Nó cho các ngươi thấy chân tướng thế giới, nhưng đồng thời kéo linh hồn các ngươi gần hơn với vực thẳm.
Nghe vậy, Hàn Vũ sững sờ. Trái tim anh nặng trĩu, như vừa nhận lãnh một định mệnh không thể từ chối.
Tư Dật lê thân đứng dậy, máu rỉ nơi khóe môi, nhưng mắt vẫn lóe lên cuồng vọng: — Nếu vậy… ta sẽ không dừng lại! Dù là quái vật hay lời nguyền, ta sẽ nắm giữ nó, trở thành kẻ mạnh nhất!
Không khí bỗng rung động dữ dội. Bóng hình giơ tay, ánh sáng tím cuộn xoáy quanh quan tài đá. Một vòng xoáy hắc ám dần hiện ra, như cánh cửa dẫn tới vực sâu vô tận.
— Thử thách đã bắt đầu. — Giọng hắn vang lên như sấm. — Ngăn cản ta, hoặc tiếp nối con đường ta đã đi… Người mang mắt thứ ba, lựa chọn của ngươi sẽ quyết định vận mệnh.
Ánh sáng tím tràn ngập, nhấn chìm mọi thứ. Hàn Vũ nheo mắt, bàn tay siết chặt. Trong lòng anh dâng lên một nỗi sợ chưa từng có, nhưng đồng thời, ngọn lửa quyết tâm cũng bắt đầu bùng lên.
Anh phải lựa chọn… ngăn cản tai họa, hay hợp sức để chạm tới sức mạnh cấm kỵ?