con mắt thứ ba

Chương 7: Chiến Trường Ảo Ảnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng tím nhấn chìm tất cả. Khi Hàn Vũ mở mắt ra, thế giới trước mặt anh đã thay đổi.

Không còn quan tài đá, không còn tầng hầm u ám. Thay vào đó, anh đứng trên một bãi đất khổng lồ trải dài vô tận, loang lổ máu khô, mùi sắt rỉ và khói lửa còn vương vất. Xa xa, những bức tường thành đổ nát đâm thẳng lên trời như vết thương chưa lành, còn gió thì gào rú như tiếng kêu than của linh hồn vạn cổ.

Ngay bên cạnh, Tư Dật cũng choáng váng ngẩng đầu, rồi cười nhạt:

— Đây chính là… thử thách mà hắn nói?

Hàn Vũ siết chặt nắm tay, mắt thứ ba tự động hé mở. Trong tầm nhìn, mảnh đất nhuộm máu này phủ kín những sợi chỉ đen quấn quanh nhau, giống như vết sẹo không bao giờ liền. Ở cuối chân trời, một luồng sáng tím cao vút xuyên mây, như mục tiêu mà cả hai buộc phải hướng tới.

“Chiến trường ảo ảnh. Nơi lưu giữ ký ức cuối cùng của binh đoàn mắt thứ ba.”

Giọng vang vọng của “Người Giữ Ấn” dội trong đầu cả hai. “Muốn vượt qua, các ngươi phải đi đến tận cùng. Nhưng hãy nhớ… chiến trường này sẽ không cho kẻ yếu sống sót.”

Ầm!

Tiếng trống trận nổ vang. Từ hư không, vô số bóng người giáp sắt tràn ra, tay cầm đao thương, mắt thứ ba sáng rực. Họ xông tới, hàng ngũ chỉnh tề như quân đoàn đã chết nay sống lại. Tiếng thét giết chóc hòa cùng tiếng binh khí chạm nhau vang dội cả không gian.

Hàn Vũ rùng mình. Dù biết đây chỉ là ảo cảnh, nhưng cảm giác sát khí cuộn trào, gió kiếm rít bên tai, mùi máu tươi nồng nặc… lại chân thực đến đáng sợ.

Tư Dật siết chặt thanh kiếm, liếc nhìn Hàn Vũ:

— Nếu muốn sống sót, ngươi không có lựa chọn nào khác ngoài việc hợp tác với ta.

— Ta biết. — Hàn Vũ thở gấp, mắt thứ ba mở to.

Anh gập người né một nhát chém, rồi dùng mắt thứ ba quan sát. Trong tầm nhìn, quân đoàn kia không phải vô tận. Tất cả đều bị những sợi chỉ ánh bạc kết nối với nhau. Chỉ cần chém đứt mối liên kết ấy, chúng sẽ tan rã.

— Nhắm vào kẻ dẫn đầu! — Hàn Vũ hét lớn.

Tư Dật gật đầu, vung kiếm xông lên. Thân pháp hắn sắc bén như gió, mỗi đường chém đều gọn gàng, khiến từng chiến binh ảo ảnh đổ gục. Nhưng chúng lại nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt vô hồn, tiếp tục tấn công.

Hàn Vũ lao tới, nhắm thẳng vào một gã mặc giáp đỏ đứng đầu đội hình. Mắt thứ ba lóe sáng, chỉ dẫn đường kiếm của anh đến đúng điểm nút. Xoẹt! Lưỡi kiếm chém ngang qua “sợi chỉ bạc”, lập tức cả hàng ngũ rung chuyển rồi sụp đổ, như quân cờ domino đổ ngã.

Không gian yên lặng được vài giây. Nhưng ngay sau đó, mặt đất lại rung chuyển. Những cánh cổng khổng lồ từ hư không mở ra, hàng ngàn chiến binh khác tuôn trào, đông gấp mấy lần.

Tư Dật nhếch môi cười lạnh:

— Quả nhiên… càng tiến sâu thì càng khó.

Hàn Vũ nghiến răng:

— Chúng không định để ta đi dễ dàng.

Lần này, quân đoàn không chỉ là chiến binh. Giữa đám người, những con thú khổng lồ với đôi mắt thứ ba sáng đỏ gào rú, lao tới như cơn bão. Móng vuốt chúng cào nát mặt đất, làm bụi cát bốc mù trời.

— Tránh ra! — Tư Dật gầm lên.

Hắn lao vào, kiếm quang bùng nổ, ánh bạc tỏa sáng dữ dội, chém nát một con thú. Nhưng ngay lập tức, ba con khác bổ tới.

Hàn Vũ vận sức, mắt thứ ba phóng ánh sáng, soi rõ điểm yếu ẩn sâu trong lớp da dày. Anh hét lớn, dẫn đường cho Tư Dật:

— Ngực trái! Chính giữa có điểm kết nối!

Tư Dật không chút do dự, xoay người, mũi kiếm đâm thẳng. Con thú gào rú, nổ tung thành mảnh sáng, tan biến trong hư không.

Nhưng quân đoàn vẫn tràn tới không ngừng.

Hàn Vũ thở dốc, đôi mắt đau nhói, máu tràn ra khóe miệng. Mắt thứ ba đang bị ép quá sức. Trong nhịp tim gấp gáp, anh thoáng thấy những hình ảnh chồng chéo: vô số binh sĩ ngã xuống, máu chảy thành sông, tiếng hô “Giữ Ấn!” vang vọng.

Một giọng nói khe khẽ trong đầu anh:

“Đừng chỉ nhìn… Hãy dẫn dắt chúng.”

Cả cơ thể Hàn Vũ rùng lên. Anh vội vàng hét to:

— Tư Dật! Đừng chỉ chém giết lung tung! Nghe ta chỉ huy!

Tư Dật thoáng sững sờ, ánh mắt lóe tia nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Hàn Vũ mở to mắt thứ ba, ánh sáng xanh vàng bùng rực, soi chiếu khắp chiến trường. Những “sợi chỉ” kết nối hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Anh hít sâu, dồn hết hơi sức, hét lớn:

— Hàng thứ ba! Chém vào trục trung tâm!

— Biết rồi! — Tư Dật đáp, lao lên như mũi tên, kiếm quang nổ tung, đúng chỗ Hàn Vũ chỉ định.

Ầm! Một loạt chiến binh sụp đổ, đội hình đứt gãy. Con thú khổng lồ phía sau mất thăng bằng, lập tức bị chém hạ.

Chiến trường dần dần ngả theo thế trận do Hàn Vũ điều khiển. Mỗi mệnh lệnh anh đưa ra, Tư Dật đều thi hành gọn ghẽ, cả hai phối hợp như đã luyện tập lâu năm.

Thế nhưng, ngay lúc tưởng chừng có thể tiến tới luồng sáng tím nơi chân trời, mặt đất bỗng nứt toác. Từ khe nứt, một cánh tay khổng lồ chui lên, kéo theo một chiến tướng giáp đen cao lớn như núi, đôi mắt thứ ba trên trán đỏ rực, ánh nhìn như muốn thiêu đốt linh hồn.

Hàn Vũ hít ngược một hơi. Trong mắt thứ ba, chiến tướng ấy không có “sợi chỉ bạc” nào để chém đứt. Hắn là thực thể độc lập, tồn tại như linh hồn bị phong ấn ở nơi này.

Tư Dật bật cười man dại:

— Đây mới là đối thủ ta muốn!

Hắn lao thẳng, vung kiếm đón lấy chiến tướng. Nhưng chỉ một cú quét chùy, cả người Tư Dật đã bị đánh bật ra xa, lăn hàng chục vòng mới dừng lại, miệng phun máu tươi.

Hàn Vũ thót tim. Mắt thứ ba run rẩy, ánh sáng lóe lên một cảnh tượng: chính chiến tướng này từng là tướng lĩnh của binh đoàn mắt thứ ba, người cuối cùng ngã xuống trong trận chiến cổ đại.

— Đây là… thử thách thật sự. — Hàn Vũ thì thầm.

Chiến tướng ngẩng đầu, gầm vang, tiếng hét khiến cả không gian rung động:

— Kẻ yếu… phải chết!

Hắn lao tới, bóng hình như ngọn núi sập xuống.

Hàn Vũ nắm chặt kiếm, máu từ mắt và mũi chảy ròng ròng. Anh chỉ còn một lựa chọn: khai thác triệt để sức mạnh mắt thứ ba, dù có trả giá bằng sinh mệnh.

Trong khoảnh khắc ấy, anh thoáng nhìn sang Tư Dật. Kẻ kia đang loạng choạng đứng dậy, ánh mắt vẫn sáng rực tham vọng, dù cơ thể gần như rã rời.

Sống sót… chỉ có thể nếu cả hai hợp sức. Nhưng liệu Tư Dật có chịu phối hợp, hay sẽ phản bội vào giây cuối cùng?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×