Tiếng gầm vang dội làm chiến trường ảo chấn động. Chiến tướng giáp đen vung chùy khổng lồ, khí thế như muốn nghiền nát cả bầu trời. Từng bước chân của hắn dẫm xuống, mặt đất nứt toác, bụi cát cuộn lên thành bão.
Hàn Vũ rít mạnh một hơi, tay siết chặt chuôi kiếm, mắt thứ ba mở rộng. Trong ánh sáng xanh vàng lóe lên, hình ảnh chiến tướng hiện ra không chỉ là một kẻ địch. Anh thấy những mảnh ký ức chập chờn: vị tướng lĩnh ấy từng đứng trên tường thành cổ, hô to khẩu lệnh, dẫn dắt binh đoàn mắt thứ ba chống lại một con quái vật khổng lồ. Trong mắt ông ta không có sự cuồng vọng, chỉ có quyết tâm hy sinh.
“Ông ấy… từng là anh hùng.”
Nhưng giờ đây, trước mặt anh chỉ còn là một linh hồn bị bóng tối nuốt chửng.
— Hàn Vũ! — Tư Dật lảo đảo đứng lên, gương mặt tái nhợt nhưng đôi mắt lóe lên hứng khởi. — Đừng ngây người nữa! Ngươi thấy rồi đấy, hắn chính là chìa khóa của thử thách này. Nếu giết được hắn, ta chắc chắn sẽ nhận được sức mạnh!
Hàn Vũ không đáp, chỉ nhíu mày. Trong tầm nhìn, chiến tướng giáp đen không có “sợi chỉ bạc” để chặt đứt như lũ binh sĩ ảo ảnh. Ông ta là thực thể hoàn chỉnh, linh hồn bị trói buộc bởi một vòng xoáy tối tăm sâu trong trán — chính mắt thứ ba.
Ầm!
Chùy sắt quét ngang. Cả không gian rung chuyển, sóng xung kích quét sạch hàng chục bóng binh sĩ ảo ảnh. Hàn Vũ kịp lao sang một bên, nhưng sức ép khủng khiếp vẫn hất anh văng đi mấy trượng, lưng va mạnh vào đất, phổi đau nhói.
Tư Dật thì không tránh, hắn gào lên, kiếm quang bùng nổ, lấy thân mình đón đòn. Chỉ một chạm, cả người hắn bị đánh bay, máu phun ra thành vòi, thanh kiếm suýt bật khỏi tay.
— Khốn kiếp… — Hắn khụt khịt máu, nhưng nụ cười vẫn vặn vẹo. — Đúng, đúng! Đây mới là sức mạnh mà ta tìm kiếm!
Hàn Vũ nghiến răng, hét lên:
— Ngươi điên rồi sao? Chỉ biết lao vào chết thôi à?
— Thà chết, còn hơn sống mà hèn yếu! — Tư Dật rống trả.
Chiến tướng giáp đen gầm lên, đôi mắt thứ ba đỏ rực như muốn thiêu đốt linh hồn cả hai. Trong khoảnh khắc đó, Hàn Vũ cảm thấy đầu mình như nổ tung. Một chuỗi hình ảnh dồn dập tràn vào: những chiến binh mắt thứ ba lần lượt hóa điên, giết chóc lẫn nhau; đôi mắt ấy biến từ ánh sáng cứu rỗi thành ngọn lửa hủy diệt.
Một giọng nói trầm hùng, đượm buồn vang vọng:
“Mắt thứ ba… ban đầu là để bảo vệ. Nhưng càng dùng, linh hồn càng bị ăn mòn, cuối cùng chỉ còn là vỏ rỗng bị sức mạnh điều khiển. Đó chính là… lời nguyền.”
Hàn Vũ rùng mình, tim đập loạn. Anh đã thấy viền đỏ quấn quanh linh hồn Tư Dật dày đặc hơn, báo hiệu hắn đang trượt xuống vực thẳm.
“Không thể để hắn tiếp tục như vậy. Nhưng nếu không hợp sức, cả hai đều chết dưới tay chiến tướng này.”
Chiến tướng lại lao tới. Chùy sắt vung xuống như trời giáng. Hàn Vũ gào lên, mắt thứ ba bùng sáng, ép bản thân khai thác đến cực hạn. Trong nhịp chậm lại, anh thấy rõ một khe hở nhỏ trên ngực giáp đen, nơi linh hồn chiến tướng kết nối với mắt thứ ba bị bóng tối trói buộc.
— Tư Dật! Ngực hắn! Chính giữa! — Hàn Vũ hét lớn.
Tư Dật thoáng khựng lại. Nhưng ngay lập tức, hắn cười man dại:
— Nếu đúng vậy… ta sẽ là người hạ hắn!
Hắn bật nhảy, vung kiếm toàn lực đâm vào ngực chiến tướng. Thế nhưng, một vòng sáng đỏ lóe lên, phản lực kinh hoàng hất văng hắn ra xa, cơ thể lăn lộn đầy máu.
Hàn Vũ lao lên, thanh kiếm rung bần bật. Anh đâm thẳng vào điểm yếu kia, đồng thời dùng mắt thứ ba để soi chiếu, như muốn xuyên thấu bóng tối đang bủa vây linh hồn đối phương.
Trong khoảnh khắc, cả chiến trường dừng lại.
Hàn Vũ thấy mình đang đứng trước một căn phòng tràn ngập ánh lửa. Một người đàn ông mặc giáp đen ngồi gục, đôi mắt thứ ba đã biến đỏ, nhưng bàn tay vẫn ôm chặt thanh chùy, gương mặt đẫm nước mắt.
— Ngươi là…? — Hàn Vũ khẽ hỏi.
Người ấy ngẩng đầu, giọng khàn đặc:
— Ta từng là Thống tướng Khải Dương… Người giữ Ấn cuối cùng của binh đoàn. Khi lời nguyền nuốt chửng tất cả, ta chọn làm kẻ hi sinh để phong ấn quái vật. Nhưng ta thất bại… linh hồn ta bị giữ lại đây, vĩnh viễn làm thử thách cho kẻ kế thừa.
Hàn Vũ nghẹn lại, ngực nặng trĩu.
— Có cách nào hóa giải lời nguyền này không?
Khải Dương lắc đầu, ánh mắt mờ dần:
— Mắt thứ ba chỉ có thể tồn tại bằng sự cân bằng. Kẻ nào để tham vọng vượt qua ý chí, tất sẽ bị bóng tối nuốt chửng. Hãy nhớ… đôi mắt không phải để sở hữu sức mạnh… mà để thấy rõ sự thật.
Ánh sáng lóe lên, hình ảnh biến mất.
Hàn Vũ choàng tỉnh, nhận ra thanh kiếm mình đã cắm sâu vào khe hở trên ngực chiến tướng. Một tiếng gầm xé trời vang lên, chiến tướng giáp đen nổ tung thành muôn vàn mảnh sáng, tan biến vào không gian.
Cả chiến trường rung lắc dữ dội, rồi yên lặng.
Tư Dật lảo đảo đứng dậy, gương mặt đầy máu, ánh mắt đỏ ngầu. Hắn nhìn Hàn Vũ, cười khàn khàn:
— Ngươi… đã nghe hết rồi sao? Lời nguyền ư? Hừ… lời nguyền chỉ là cái cớ của kẻ yếu. Nếu ta đủ mạnh, ta sẽ vượt qua tất cả.
Hàn Vũ nhìn hắn, mắt thứ ba vẫn mở, thấy rõ sợi chỉ đỏ quanh linh hồn Tư Dật đã dày đặc như lưới nhện, chỉ chực bùng nổ.
Anh siết chặt nắm tay. Trong lòng dấy lên một sự lo lắng: Đối thủ thật sự không chỉ là quái vật hay những thử thách… mà còn chính là Tư Dật.
Xa xa, luồng sáng tím nơi chân trời càng lúc càng rực rỡ, tỏa ra áp lực khủng khiếp. Con đường phía trước… mới chỉ bắt đầu.