cơn mưa ghé qua

Chương 10


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chi trở lại thành phố vào buổi chiều Chủ Nhật. An đã đề nghị đón cô ở sân ga, nhưng Chi lịch sự từ chối, nói rằng không muốn làm phiền anh vào ngày cuối tuần.

Dù vậy, suốt cả ngày Chủ Nhật, An không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Anh liên tục kiểm tra điện thoại, chờ đợi một tin nhắn xác nhận cô đã về an toàn. Sự chờ đợi này khiến anh nhận ra rõ ràng mức độ ảnh hưởng của Chi lên cuộc sống của anh. Chi đã tạo ra sự xáo động trong thế giới logic và trật tự của anh.

Khi tin nhắn của Chi đến, An cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng:

Chi: Em về đến nhà an toàn rồi. Cảm ơn anh đã lo lắng. Em đang ngồi nghe nhạc, nhớ lại những câu chuyện chúng ta đã kể qua tin nhắn.

An lập tức trả lời, nhưng rồi xóa đi. Anh nhận ra rằng, đã đến lúc phải chấm dứt những cuộc trò chuyện qua tin nhắn và bắt đầu hành động.

An ngồi dựa vào ghế sofa, nhìn chiếc áo khoác nỉ vẫn được đặt ngay ngắn trên kệ sách. Anh nhớ lại khoảnh khắc chạm tay, nhớ lại ánh mắt Chi khi cô bị ốm, và cả cái nhìn nuối tiếc ở sân ga. Anh đã từng là người đàn ông độc thân, tự tại, tin rằng sự nghiệp và sở thích cá nhân là đủ. Nhưng giờ đây, anh lại khao khát có một người để chia sẻ sự tĩnh lặng của mình.

An tự hỏi: Chi có ý nghĩa gì với mình?

Anh đã tìm thấy sự thấu hiểu sâu sắc ở cô, sự đồng điệu về gu thẩm mỹ, và một sự gần gũi tâm hồn mà anh chưa từng có với ai. Cô là người duy nhất đã thấy anh dễ bị tổn thương khi nói về thất bại cũ, và anh đã thấy cô yếu đuối trong cơn sốt. Cô không chỉ là cô bạn thân của em gái, cô đã là một nửa tiềm năng. An quyết định, anh không muốn cô chỉ là một "khách trú mưa" trong đời mình nữa. Anh muốn cô trở thành một phần cố định.

Cùng lúc đó, tại căn hộ của mình, Chi cũng đang đối diện với những cảm xúc phức tạp.

Chi ngồi bên cửa sổ, nhìn những ánh đèn lấp lánh của thành phố. Chuyến đi về quê không khiến cô xao lãng, mà ngược lại, càng khẳng định sự quan trọng của An trong lòng cô. Những người đàn ông ở quê hay bạn trai cũ của cô đều không thể mang lại cảm giác an toàn và được lắng nghe như An.

Chi tự vấn: Mình có đang nhầm lẫn lòng biết ơn với tình yêu không?

Cô nhớ lại cái cách An chăm sóc cô, không hề đòi hỏi hay gợi ý sự thân mật. Anh chỉ đơn giản là hiện diện, kiên nhẫn. Cô nhớ lại cách anh bảo vệ ước mơ của cô khỏi sự phán xét. Tình cảm này không phải là sự lãng mạn cuồng nhiệt, mà là sự tin tưởng, sự tôn trọng và sự bình yên. Đó chính là loại tình yêu mà cô đang tìm kiếm.

Chi thừa nhận: Mình đã mong chờ những tin nhắn của anh ấy. Mình đã nhớ mùi hương trên chiếc áo khoác của anh ấy. Mình muốn nhìn thấy nụ cười của anh ấy.

Chi nhận ra, khoảng cách về vật lý đã giúp cô xác định rõ ràng. Mối quan hệ của họ đã vượt qua tình bạn ngay từ đêm mưa đó. Việc cô rời đi chỉ là phép thử để khẳng định.

Cuối cùng, Chi lấy hết can đảm. Cô nhắn tin cho An, không phải để hỏi thăm nữa, mà để tạo một cơ hội trực tiếp.

Chi: Anh An. Em vẫn còn nợ anh một bữa tối trả ơn. Nhưng em không muốn nó là một bữa tối trả ơn nữa. Em muốn mời anh một buổi hẹn hò.

Tin nhắn này chính là lời khẳng định mạnh mẽ nhất. Chi đã chủ động gỡ bỏ rào cản.

Điện thoại An rung lên. Anh đọc tin nhắn, nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Sự logic của anh đã chiến thắng: Chi đã chính thức chấp nhận lời mời không lời của anh.

An không trả lời bằng một tin nhắn dài dòng. Anh chỉ đơn giản gõ một câu, mang theo sự tự tin và quyết đoán:

An: Anh nhận lời. Tối thứ Bảy này. Địa điểm do anh chọn.

Lời hẹn đã được thiết lập. Từ một cơn mưa bất chợt và sự bối rối ban đầu, An và Chi đã chính thức bước sang một chương mới của câu chuyện, nơi sự thấu hiểu tâm hồn sẽ dẫn dắt họ đến sự thân mật lãng mạn ngoài đời thực.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×