Khoảnh khắc chia tay ở sân ga cứ lẩn quẩn trong tâm trí An. Anh trở về nhà, đặt chiếc áo khoác của mình lên ghế và cảm thấy căn hộ trở nên rộng rãi và lạnh lẽo hơn bình thường. Sự tĩnh lặng quen thuộc của anh giờ đây mang theo một sự thiếu vắng rõ rệt.
An không biết liệu Chi đã đến nơi an toàn chưa. Anh lưỡng lự một lúc, rồi quyết định nhắn một tin đơn giản:
An: Em đến nơi an toàn chưa?
Chỉ vài phút sau, điện thoại anh sáng lên.
Chi: Em đến rồi ạ. Cảm ơn anh đã hỏi thăm. Về nhà em mới thấy được ngủ đủ giấc là một điều xa xỉ. May mà có anh chăm sóc lúc ốm, nếu không em không biết phải làm sao.
An: Lo cho sức khỏe của em đi. Đừng nghĩ nhiều. Anh chỉ làm những gì cần làm thôi.
Chi: Không phải cần làm, mà là tốt bụng. Anh có vẻ hơi tệ trong việc nhận lời khen.
An mỉm cười trước sự tinh nghịch của cô. Cuộc trò chuyện cứ thế tiếp diễn một cách tự nhiên. Ban đầu chỉ là về tình trạng sức khỏe của Chi, sau đó chuyển sang kể về đám cưới ở quê, về những ký ức tuổi thơ.
Họ nhắn tin cho nhau suốt cả tuần lễ Chi vắng mặt. Tin nhắn trở thành sợi dây kết nối vô hình, một không gian riêng tư mà chỉ có họ được phép bước vào. Chi trở nên cởi mở hơn qua văn bản, cô thoải mái chia sẻ những suy nghĩ sâu kín về gia đình, về những rào cản xã hội mà cô phải đối mặt.
Một đêm, An đang làm việc muộn, anh nhận được tin nhắn lúc 11 giờ đêm.
Chi: Anh An, anh đã ngủ chưa?
An: Anh vẫn đang làm việc. Hôm nay anh phải sửa một lỗi code khá phức tạp. Còn em? Sao em chưa ngủ?
Chi: Em đang ngồi ở hiên nhà, nhìn trời đêm. Ở quê mình nhiều sao lắm, khác hẳn thành phố. Em đang nghe lại bản "Merry Christmas Mr. Lawrence".
An: Sakamoto à? Thật trùng hợp, anh cũng đang nghe ông ấy.
Sự trùng hợp đó khiến cả hai đều thấy ấm áp. Họ bắt đầu phân tích về bản nhạc, về ý nghĩa của từng nốt trầm.
Chi: Anh thấy không, một giai điệu không lời mà lại có thể truyền tải nhiều cảm xúc đến thế. Em nghĩ đó là điều em thích ở con người anh. Anh không cần phải nói nhiều, nhưng em cảm nhận được sự chân thành và tinh tế trong cách anh hành động.
Tin nhắn này khiến An phải dừng lại. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình. Đó là một lời bộc bạch cảm xúc quá trực tiếp, khác hẳn với những gì họ đã chia sẻ khi đối diện.
An: Cảm ơn em đã nhìn thấy điều đó. Anh cũng thích sự cởi mở của em, Chi. Nó giống như một cuốn sách hay mà mỗi lần đọc, anh lại khám phá ra một chương mới.
Chi: Em không phải sách đâu, anh An. Sách thì có thể gấp lại. Còn em thì sẽ cứ ở đây, chờ anh 'đọc' tiếp.
Lời nhắn đó chứa đựng một ẩn ý rõ ràng về sự gắn kết. An cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn. Chi không chỉ coi anh là bạn tri kỷ, cô đang ngầm mời anh bước vào cuộc đời cô.
Họ tiếp tục trò chuyện cho đến gần 1 giờ sáng. Cuộc đối thoại không ngừng xoáy sâu vào tâm hồn và cảm xúc của nhau, xây dựng một niềm tin mạnh mẽ vượt qua giới hạn của không gian và thời gian.
Vào đêm cuối cùng trước khi Chi trở lại thành phố, cô nhắn cho anh một tin sau khi An đã tắt đèn đi ngủ.
Chi: Anh An, em đã rất nhớ căn bếp ấm cúng của anh, và cả những câu chuyện của chúng ta. Em mong đến lúc được gặp lại anh.
An nhìn tin nhắn, không trả lời ngay. Anh không muốn nói dối rằng anh đang ngủ. Anh chỉ lặng lẽ đặt điện thoại xuống gối, mỉm cười trong bóng tối.
Anh nhận ra rằng, sự thiếu vắng của Chi đã trở thành một nỗi nhớ thường trực. Cô đã phá vỡ sự tĩnh lặng cô độc của anh và mang đến một nhịp điệu mới mà anh không muốn từ bỏ. Anh mong đợi được gặp lại cô hơn bất cứ điều gì. Sự kết nối qua tin nhắn đã khẳng định: Chi đã trở thành người phụ nữ quan trọng nhất trong tâm trí anh.