cơn mưa ghé qua

Chương 11


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối thứ Bảy đến mang theo một không khí hoàn toàn khác so với lần gặp nhau dưới mưa. Lần này, không có sự gấp gáp hay tình huống bất ngờ, chỉ có sự mong đợi rõ ràng.

An chọn một quán rượu nhỏ có nhạc jazz sống, nơi ánh sáng tối dịu và âm thanh du dương tạo ra một sự thân mật tự nhiên. Anh mặc một chiếc áo len mỏng, đơn giản nhưng lịch thiệp.

Khi Chi bước vào, An đã đứng dậy đón cô. Chi mặc một chiếc đầm đen đơn giản, thanh lịch, làm nổi bật làn da trắng và mái tóc đen dài của cô. Sự rạng rỡ của cô khiến An cảm thấy như thể mọi ánh sáng trong căn phòng đều tập trung vào Chi.

"Anh đã chọn nơi tuyệt vời," Chi mỉm cười, đôi mắt cô lấp lánh như đang chứa đựng cả dải ngân hà mà họ đã từng nói đến trong những đêm nhắn tin.

"Anh nghĩ nơi này hợp với 'tâm hồn Sakamoto' của em hơn là những nơi ồn ào khác," An đáp lại, kéo ghế cho cô. Cử chỉ nhỏ nhưng tinh tế đó khiến Chi cảm thấy được trân trọng.

Trong suốt bữa ăn, họ không nói về công việc hay quá khứ, mà tập trung vào những điều nhẹ nhàng, thú vị. Họ kể cho nhau nghe những câu chuyện cười, những quan sát ngẫu nhiên về cuộc sống xung quanh. Đây là lần đầu tiên họ trải nghiệm sự vui vẻ, vô tư lự cùng nhau.

"Anh biết không, khi em nhắn tin mời anh hẹn hò, em đã rất lo sợ," Chi thừa nhận, nâng ly rượu vang đỏ. "Em sợ anh chỉ xem em là cô bạn thân phiền phức của em gái."

An lắc đầu, ánh mắt anh đầy chân thành. "Làm sao anh có thể nghĩ vậy? Ngay từ đêm mưa đó, em đã không còn là cô bạn thân của Lan nữa. Em là một người phụ nữ đã khuấy động sự tĩnh lặng của anh, Chi."

Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô. "Anh thích sự mâu thuẫn trong con người em: mạnh mẽ, tham vọng trong công việc nhưng lại tinh tế, dễ bị tổn thương khi nghe nhạc. Em như một Chiếc Hộp Pandora – chứa đựng mọi bất ngờ thú vị mà anh muốn khám phá."

Lời so sánh 'Chiếc Hộp Pandora' khiến Chi xúc động. Nó không chỉ là lời khen, mà là sự công nhận về chiều sâu tâm hồn cô.

"Vậy anh có sợ không?" Chi hỏi, giọng cô trầm hơn. "Chiếc Hộp Pandora chứa cả hy vọng, nhưng cũng chứa cả tai ương và rắc rối đấy."

"Anh không sợ rắc rối," An đáp lại kiên định. "Và anh sẽ luôn tìm thấy hy vọng. Anh đã thấy sự dũng cảm của em khi em đối diện với thất bại trong tình yêu. Anh muốn ở bên cạnh em, không phải để giải quyết rắc rối, mà để chia sẻ những điều tốt đẹp nhất."

Sau bữa ăn, họ đi dạo quanh khu phố. Lúc này, bầu trời đã tối hẳn. Họ đi cạnh nhau, vai kề vai. An không vội vã nắm tay Chi, anh tôn trọng không gian riêng của cô, dù trong lòng khao khát điều đó.

Nhưng Chi lại là người phá vỡ sự chừng mực đó. Khi đi qua một vỉa hè lát đá gồ ghề, Chi bất chợt trượt chân nhẹ. Cô theo phản xạ đưa tay ra tìm điểm tựa, và tay cô chạm vào cánh tay An.

An lập tức nắm lấy tay cô, siết nhẹ để giúp cô lấy lại thăng bằng. Lần này, cái nắm tay không phải là vô tình hay bối rối. Nó là một hành động có ý thức, đầy quan tâm và bảo vệ.

Tay Chi nhỏ bé, lạnh hơn tay anh. An giữ chặt bàn tay cô, không buông ra. Chi cũng không rút tay lại. Cô ngước nhìn anh, ánh mắt cô đầy sự chấp thuận và tin tưởng.

"Anh giữ em lại," An nói khẽ.

"Em tin anh," Chi đáp lại.

Họ tiếp tục đi dạo, tay trong tay. Lòng bàn tay ấm áp của An bao bọc lấy tay Chi, truyền đi sự ấm áp không chỉ về thể chất mà còn về mặt cảm xúc. Đó là một sự thân mật nhỏ, nhưng ý nghĩa vô cùng lớn. Nó chính thức đánh dấu việc họ đã chuyển từ sự thấu hiểu tâm lý sang sự gắn kết lãng mạn.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×