Kể từ buổi hẹn hò tối thứ Bảy với cái nắm tay định mệnh, mối quan hệ giữa An và Chi đã chuyển sang một giai đoạn mới, ấm áp và tự nhiên hơn. Họ không cần phải tuyên bố hay định nghĩa, mọi thứ đã ngầm được xác nhận.
Những ngày sau đó, An nhận ra anh bắt đầu thay đổi thói quen của mình. Trước đây, buổi sáng của anh luôn bắt đầu bằng một cốc cà phê đen được pha ngay tại nhà và làm việc không ngừng nghỉ. Giờ đây, anh có một lý do để rời khỏi căn hộ sớm hơn.
"Anh muốn thử quán cà phê mới mở gần chỗ làm của em không?" An nhắn tin vào sáng thứ Hai.
"Quán có món bánh sừng bò hạnh nhân ngon tuyệt! Anh thích sự yên tĩnh mà, không sợ bị xáo trộn à?" Chi trả lời.
"Sự xáo trộn này là cần thiết," An thừa nhận.
Họ bắt đầu chuỗi "Buổi sáng cà phê" không chính thức. An sẽ lái xe đến gần văn phòng của Chi, và họ dành mười lăm phút ngắn ngủi ngồi cùng nhau. An vẫn thích cà phê đen truyền thống, trong khi Chi luôn gọi một ly latte đá với lớp kem béo ngậy. Chi hay trêu An là "quá nguyên tắc" ngay cả trong việc uống cà phê.
"Anh uống thế này thì khác gì uống thuốc," Chi vừa nói vừa nhấm nháp ly latte của mình.
"Còn em uống thế này thì khác gì uống đồ tráng miệng. Anh cần sự tỉnh táo, không phải sự lãng mạn," An cười.
Nhưng chính sự khác biệt nhỏ này lại là điều khiến họ thấy đối phương cuốn hút. An bắt đầu nhận ra sự dịu dàng của buổi sáng khi ngắm nhìn Chi dưới ánh nắng, nghe cô kể về một ý tưởng marketing đang nảy sinh. Còn Chi, cô thấy bình yên trong sự tĩnh tại và đáng tin cậy của An.
Một lần, Chi quên mang theo tai nghe. An, người luôn đeo tai nghe chống ồn khi làm việc, đã lấy ra một chiếc tai nghe dự phòng và đưa cho cô.
"Nhớ dùng cẩn thận, đây là 'thế giới' của anh đấy," An nói đùa.
Chi nhận lấy, và khi cô đeo vào, cô cảm thấy như mình đang bước vào một phần rất riêng tư của An. Chiếc tai nghe không chỉ là vật dụng, mà là biểu tượng cho sự tin tưởng.
Họ bắt đầu chia sẻ những thói quen cá nhân hơn. Chi tặng An một chiếc đồng hồ gỗ đơn giản, nói rằng nó sẽ giúp anh "nhận thức rõ hơn về thời gian trôi qua, thay vì chỉ là dòng code chạy trên màn hình." An đáp lại bằng cách sắp xếp lại kệ sách lộn xộn của Chi theo một trật tự mà Chi không ngờ tới: theo niên đại xuất bản, kèm theo một ghi chú nhỏ: Trật tự hóa sự hỗn loạn là nghệ thuật.
Vào buổi tối thứ Tư, sau khi cả hai kết thúc công việc, Chi ghé qua căn hộ của An. Lần này không phải vì mưa, mà là vì một lời mời nấu bữa tối.
"Em sẽ dạy anh làm món cà ri thái mà em làm giỏi nhất. Nhưng anh phải hứa không được phân tích công thức theo logic!" Chi thách thức.
An cười, đồng ý. "Anh chỉ phân tích mùi vị thôi."
Trong căn bếp nhỏ, sự thân mật lại dâng cao. Chi mặc tạp dề của An (cũng quá khổ), hướng dẫn anh cách thái rau, nêm gia vị. Có những lúc, tay họ lại vô tình chạm nhau khi cùng với lấy một loại gia vị, hoặc khi Chi giúp An chỉnh lại cách cầm dao. Những va chạm này không còn gây bối rối mà mang theo sự ấm áp và điện tích nhẹ nhàng, khiến cả hai đều mỉm cười kín đáo.
Khi bữa tối kết thúc, họ ngồi cạnh nhau trên sofa, xem một bộ phim tài liệu về thiên nhiên mà Chi thích. An ngả lưng, và Chi không ngần ngại dựa đầu vào vai anh. Lần này, sự gần gũi này không phải do bệnh tật hay tình huống, mà là sự lựa chọn của cả hai.
An nhẹ nhàng đưa tay lên, đặt lên tóc Chi, cảm nhận sự mềm mại. Chi nhắm mắt lại, hoàn toàn thư giãn. Giữa căn phòng tĩnh lặng, họ đã tìm thấy một nhịp điệu mới: một sự cân bằng giữa sự tĩnh tại của An và sự xáo động của Chi.
Họ biết rằng, vị cà phê mỗi sáng, thói quen chạm tay mỗi khi ở gần nhau, và cả những đêm nấu ăn cùng nhau đã không còn là ngẫu nhiên. Chúng là những sợi dây vô hình, chậm rãi bện chặt cuộc sống của hai người lại thành một. Mùa thu đã đến, và tình cảm của họ cũng chín dần như những chiếc lá vàng.