cơn mưa ghé qua

Chương 13


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mối quan hệ của An và Chi đang dần phát triển như một điệu waltz nhẹ nhàng, mỗi bước chân đều cẩn trọng nhưng chắc chắn và đồng điệu. Họ đã quen với sự hiện diện của nhau trong lịch trình hàng ngày. Buổi sáng thiếu vắng vị cà phê latte đá và tiếng cười khúc khích của Chi khiến An cảm thấy ngày làm việc dài hơn gấp đôi. Chi cũng thấy thiếu hẳn sự vững chãi, bình yên mà chiếc áo khoác hay lời động viên ngắn gọn từ An mang lại.

Tuy nhiên, sự phụ thuộc này chưa được họ gọi tên. Nó chỉ tồn tại trong những thói quen.

Một buổi chiều thứ Năm, Chi nhận được một cuộc điện thoại khẩn từ văn phòng. Một chiến dịch lớn mà cô phụ trách bất ngờ gặp trục trặc kỹ thuật, yêu cầu cô phải làm việc thâu đêm để khắc phục lỗi. Cô nhắn tin cho An:

Chi: Tối nay em phải hủy hẹn rồi, anh An. Sự hỗn loạn đã chiến thắng em. Em phải ở lại công ty và đối mặt với một đống dữ liệu sắp sụp đổ.

An đọc tin nhắn và cảm thấy sự thất vọng lan tỏa. Anh đã dành cả buổi chiều để chuẩn bị một bộ phim tài liệu mà anh biết Chi sẽ thích. Nhưng điều khiến anh khó chịu hơn là sự lo lắng cho Chi. Anh biết cô sẽ làm việc cật lực và bỏ bê bản thân.

An: Anh hiểu. Anh sẽ mang bữa tối đến cho em. Địa chỉ văn phòng em là...

Chi: Ôi không, anh đừng làm vậy! Em không muốn làm phiền anh.

An: Không phải làm phiền. Là trách nhiệm. Em đã chăm sóc anh khi anh ốm, giờ là lúc anh chăm sóc em. Đừng tranh cãi với logic của anh.

An không đợi Chi trả lời. Anh lập tức đóng máy tính, đi siêu thị và chuẩn bị một hộp thức ăn đầy đủ dinh dưỡng, cùng với một cốc cà phê đen nguyên chất mà anh biết Chi sẽ cần để chống chọi với đêm dài.

Khi An đến văn phòng của Chi, anh thấy cô đang ngồi một mình trong phòng họp, xung quanh là những tập tài liệu và màn hình máy tính chi chít dữ liệu. Khuôn mặt cô căng thẳng, tóc buộc lỏng và có vẻ mệt mỏi.

"Anh không cần phải đến thật mà," Chi nói, giọng cô đầy sự bất ngờ và cảm động.

An đặt hộp thức ăn xuống bàn. "Em cần năng lượng. Ăn đi rồi làm việc tiếp."

Anh không đi về ngay. Anh lặng lẽ ngồi xuống một góc phòng, mở máy tính cá nhân và bắt đầu làm việc riêng. Sự hiện diện của anh mang lại một cảm giác an toàn kỳ lạ cho Chi. Cô biết anh không phán xét sự hỗn loạn công việc của cô, và cô cũng không cảm thấy áp lực phải hoàn thành nhanh chóng để anh về.

Sau khi ăn xong, Chi quay lại công việc, nhưng cô làm việc với một tinh thần khác hẳn. Cô biết có An ở đó, chỉ cần ngước lên là thấy ánh mắt anh đang chăm chú vào màn hình, nhưng vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn cô.

Vào một khoảnh khắc cô bế tắc, An bước đến. Anh không chạm vào máy tính của cô, nhưng anh nhìn vào sơ đồ phức tạp trên màn hình và nói: "Đừng cố gắng tìm giải pháp hoàn hảo ngay. Hãy tìm điểm xuất phát cơ bản nhất, nơi mọi thứ bắt đầu sụp đổ. Đôi khi, sự phức tạp xuất phát từ một logic đơn giản bị phá vỡ."

Lời khuyên từ một người làm phần mềm mang lại một góc nhìn mới cho Chi. Chỉ trong vài phút, cô đã tìm ra được nút thắt.

"Em tìm ra rồi! Cảm ơn anh, An!" Chi thốt lên vui mừng, quên cả sự mệt mỏi.

An chỉ mỉm cười. "Đó là lý do anh ở đây."

Đêm đó, An không chỉ mang đến thức ăn, mà còn mang đến sự bình tĩnh và hỗ trợ về mặt tinh thần. Khi An rời đi vào lúc nửa đêm, Chi ôm chặt lấy anh.

"Cảm ơn anh. Em không biết sẽ làm gì nếu không có anh đêm nay," Chi thì thầm vào vai anh.

"Em biết câu trả lời mà," An nói, ôm chặt cô. "Em sẽ giải quyết được thôi, nhưng sẽ cô đơn hơn. Và anh không muốn em cô đơn."

Lời thừa nhận đó – "Anh không muốn em cô đơn" – chính là sự thừa nhận về sự phụ thuộc tinh thần của anh vào cô và ngược lại. Họ đã không chỉ là người yêu, mà đã trở thành điểm tựa vững chắc của nhau.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×