Cốc trà gừng đã cạn, nhưng cuộc trò chuyện của An và Chi vẫn tiếp tục, kéo dài hơn dự kiến. Lan đã lên phòng từ lâu sau khi gọi điện thoại. Tiếng mưa vẫn không ngớt, nhưng cường độ đã giảm đi, chỉ còn là những hạt tí tách đều đặn, tạo thành một phông nền tĩnh mịch cho lời nói của họ.
"Anh nghĩ công việc của em có vẻ nhiều cảm xúc hơn công việc của anh," Chi nói, tay cô nghịch nhẹ viền cốc sứ. "Anh chỉ đối diện với logic, với cấu trúc. Còn em, mỗi dự án là một lần đối diện với cảm xúc của công chúng, của khách hàng."
An gật đầu, đồng tình. "Đúng là như vậy. Đổi lại, anh phải đối diện với sự thất bại một mình. Phần mềm là thứ không nhân nhượng. Nếu anh mắc lỗi, nó sụp đổ. Không có chỗ cho sự tùy hứng." Anh dừng lại một chút, ánh mắt nhìn xa xăm về phía cửa kính đang mờ hơi nước. "Anh từng có một dự án lớn, kéo dài hơn một năm, gần như là toàn bộ tâm huyết. Nhưng khi ra mắt, nó đã thất bại thảm hại vì một lỗi logic cơ bản mà anh đã bỏ qua."
Chi lắng nghe chăm chú, không chen vào. Cô cảm nhận được sự nặng nề trong giọng nói của An. Đây là lần đầu tiên anh nói về một khía cạnh riêng tư và dễ bị tổn thương như vậy.
"Anh đã làm gì sau đó?" cô hỏi nhẹ nhàng, giọng nói của cô có một sự đồng cảm tự nhiên.
"Anh đóng cửa văn phòng, bật một bản nhạc không lời, và ngồi đó suốt đêm. Thật ra, thất bại về kỹ thuật không đáng sợ bằng cảm giác hoài nghi chính mình. Anh đã đặt câu hỏi về tất cả mọi thứ: liệu mình có đủ giỏi không, liệu sự nghiệp này có phải là lựa chọn đúng đắn không." An thừa nhận, nhìn thẳng vào mắt Chi. "Phải mất một thời gian dài anh mới chấp nhận rằng, thất bại chỉ là một phần của quy trình, không phải là định nghĩa của bản thân mình."
Chi khẽ thở dài, cảm nhận được sự chân thật trong lời nói của An. Chính sự chân thật đó đã mở ra cánh cửa để cô cũng chia sẻ về những áp lực của mình.
"Em hiểu cảm giác hoài nghi đó," Chi nói. "Trong ngành truyền thông, sự hoài nghi đến từ kỳ vọng. Mọi người luôn nghĩ công việc của em rất hào nhoáng, nhưng sự thật là em phải liên tục vật lộn để giữ bản sắc của mình. Mẹ em luôn muốn em ổn định, làm trong ngành ngân hàng hoặc bất cứ nơi nào có sự đảm bảo về tài chính. Ước mơ của em là làm phim tài liệu, nhưng nó quá... xa vời."
Cô nhấp một ngụm nước, lấy lại bình tĩnh. "Có lần, em đã từ bỏ một ý tưởng tuyệt vời chỉ vì sếp nói nó quá 'nghệ thuật, không thương mại'. Đêm đó em về nhà, cảm thấy như mình đang phản bội chính mình, phản bội những gì mình thực sự muốn làm."
An đặt tay lên bàn, một cử chỉ vô cùng nhỏ nhưng có ý nghĩa lớn. "Đừng bao giờ để người khác định nghĩa giá trị của đam mê em," anh nói, giọng anh kiên định và chân thành. "Làm việc bằng cả tâm huyết, dù kết quả có như thế nào, em cũng không cần phải hối hận."
Khoảng lặng giữa họ lúc này không còn ngập ngừng mà là sự thấu hiểu sâu sắc. Đó là khoảng lặng được lấp đầy bởi tiếng tí tách đều đặn của những hạt mưa còn sót lại, nơi hai người đã vén bức màn bảo vệ để lộ ra những tổn thương và khát vọng thầm kín nhất. Họ đã không còn là hai người xa lạ trú mưa chung nhà. Họ là hai tâm hồn đang đồng điệu trong sự công nhận và thấu hiểu.