cơn mưa ghé qua

Chương 4


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa cuối cùng cũng ngừng hẳn, để lại phía sau một bầu không khí mát lạnh và sạch sẽ. Đèn đường bên ngoài đã bắt đầu lên, hắt ánh vàng yếu ớt qua cửa sổ, làm nổi bật những giọt nước đọng trên mặt kính.

Sau khi chia sẻ về những áp lực công việc và ước mơ dang dở, không khí giữa An và Chi trở nên thoải mái hơn, như thể họ vừa trút bỏ được một gánh nặng tâm lý. An đứng dậy, đi vào bếp và quay lại với hai chiếc bánh quy bơ: "Bánh của mẹ anh làm. Em thử xem."

"Cảm ơn anh," Chi nhận lấy. "Tụi em thường bảo mẹ anh là nghệ nhân làm bánh bí mật của gia đình."

"Bí mật thật. Bà chỉ làm khi có cảm hứng," An cười. Anh ngồi xuống, nhìn Chi đang ăn bánh một cách tự nhiên. Áo khoác của anh vẫn quá khổ với cô, tay áo dài che gần hết bàn tay, khiến cô trông đáng yêu một cách không chủ ý.

"À, có một thứ em thắc mắc từ nãy giờ," Chi nói, chỉ tay về phía chiếc đàn guitar gỗ cũ kỹ dựa vào góc tường. "Anh chơi đàn ạ?"

"Thi thoảng thôi. Hồi đại học anh có học qua, nhưng giờ chỉ đàn cho vui." An trả lời. "Còn em?"

Chi mỉm cười, nụ cười này sáng hơn hẳn nụ cười xã giao lúc ban đầu. "Em từng tham gia ban nhạc nhỏ thời cấp ba. Chơi bass. Nhưng sau này thì bỏ vì không có thời gian."

"Chơi bass?" An ngạc nhiên. "Anh không nghĩ một người thích Murakami lại chơi nhạc cụ mạnh như bass."

"Murakami và bass không hề mâu thuẫn đâu," Chi biện hộ một cách dí dỏm. "Ông ấy viết về những khoảng trống, về sự lặng im. Mà bass chính là nền tảng, là sự tĩnh lặng cần thiết để những nốt nhạc khác bay lên. Anh có thể không nghe thấy nó rõ, nhưng không có nó thì mọi thứ sẽ sụp đổ."

An gật đầu, ánh mắt anh đầy sự thích thú. Cách Chi diễn tả về bass cũng chính là cách cô đã mô tả về sự cô đơn và tĩnh lặng của mình.

"Em nói hay lắm," An chân thành. "Anh chủ yếu chơi acoustic, những bản nhạc pop ballad đơn giản. Nhưng gần đây anh có nghe một nghệ sĩ piano độc lập người Nhật, Ryuichi Sakamoto. Anh thấy nhạc của ông ấy rất phù hợp với những đêm mưa."

Ngay lập tức, Chi thốt lên: "Sakamoto! Em cũng thích ông ấy! Đặc biệt là album async và bản 'Merry Christmas Mr. Lawrence'. Bản nhạc ấy... nó không cần lời mà vẫn chạm đến tận cùng của nỗi buồn."

An gần như đứng bật dậy. "Thật không ngờ! Rất ít người trẻ anh quen nghe Sakamoto. Họ thường thích những giai điệu sôi động hơn."

"Em thích cái cách mà ông ấy dùng âm thanh để vẽ nên không gian," Chi giải thích, sự phấn khích khiến cô hơi nghiêng người về phía trước. "Nó mang lại cảm giác siêu thực, giống như cách mà Murakami xây dựng thế giới trong truyện của mình vậy."

Sự đồng điệu bất ngờ này bỗng chốc xóa tan mọi rào cản còn sót lại giữa họ. Nó không chỉ là sự trùng hợp về gu âm nhạc, mà là sự đồng điệu về một tâm hồn tinh tế, tìm kiếm cái đẹp trong sự trầm lắng.

"Anh có muốn nghe thử không?" An hỏi, cầm lấy cây đàn guitar. "Tuy không phải piano, nhưng anh có thể thử đàn một đoạn của Sakamoto mà anh đã chuyển thể."

Chi gật đầu hào hứng, ánh mắt lấp lánh như có những vì sao nhỏ. An bắt đầu gảy đàn. Dù là bản chuyển thể acoustic, những nốt nhạc vẫn mang theo sự u buồn, sâu lắng đặc trưng của Sakamoto. An chơi một cách say mê, đôi mắt nhắm hờ.

Khi An kết thúc, Chi vỗ tay nhẹ. "Tuyệt vời. Anh chơi rất có hồn. Anh không nên giấu đi tài năng này."

"Nếu em không đến, có lẽ anh đã không chạm vào cây đàn này đêm nay," An thú nhận. "Cảm ơn em đã mang một 'nhịp điệu' mới đến căn phòng tĩnh lặng của anh."

Họ nhìn nhau, và trong ánh mắt đó, không còn sự ngượng ngùng hay xã giao. Chỉ còn sự công nhận và thấu hiểu sâu sắc, như hai nốt nhạc lạc đã tìm thấy nhau và hòa vào một giai điệu duy nhất. Mối liên kết vừa được khám phá này tạo ra một sự rung động nhẹ nhàng, ấm áp, hoàn toàn khác biệt so với sự căng thẳng của cơn mưa ban đầu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×