Sau bản nhạc kết thúc, sự tĩnh lặng trở lại, nhưng lần này nó không còn mang tính ngăn cách nữa. An đặt cây đàn xuống, nhìn Chi. Cô không hề rời mắt khỏi anh, và anh nhận thấy trong đôi mắt sáng của cô có một chút gì đó ẩn sâu, không phải là niềm vui, mà là sự u uất đã được kìm nén.
"Anh chơi nhạc hay lắm," Chi lặp lại, giọng nói của cô nhỏ dần. "Anh biết không, em thích những người đàn ông có một góc khuất tinh tế như vậy. Nó cho thấy anh không chỉ là logic và mã hóa."
An mỉm cười, nhưng nụ cười của anh tắt dần khi anh thấy ánh mắt Chi trở nên xa xăm, như đang nhìn vào một điểm vô định nào đó trong quá khứ.
"Em có chuyện gì đang suy nghĩ phải không?" An hỏi, giọng anh dịu dàng và đầy quan tâm.
Chi hít một hơi sâu, hai tay siết nhẹ chiếc cốc sứ đã nguội. Cô do dự một chút, như thể đang cân nhắc xem có nên mở lời hay không.
"Em... em từng nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể chia sẻ sở thích này với ai nữa," Chi bắt đầu nói, giọng cô khẽ rung. "Bạn trai cũ của em, anh ấy rất ghét sự yên tĩnh. Anh ấy luôn muốn sự ồn ào, những buổi tiệc tùng. Anh ấy bảo nhạc của Sakamoto là 'nhạc của những kẻ thất bại'."
An cau mày, cảm thấy khó chịu trước nhận xét thô lỗ đó. "Anh ta không hiểu gì về chiều sâu."
"Không chỉ là không hiểu," Chi tiếp lời, ánh mắt cô bắt đầu hơi đỏ hoe. "Anh ấy ghét cả công việc Marketing của em, bảo nó là thứ 'sáng tạo viển vông, không thực tế'. Anh ấy muốn em bỏ việc, về nhà làm nội trợ, hoặc ít nhất là làm công việc nhàm chán nhưng 'ổn định'. Anh ấy không tôn trọng bất cứ điều gì là của em."
Lời nói của Chi không chỉ là một lời kể, mà là sự bộc lộ của một tổn thương sâu sắc. Cô đã bị phản bội niềm tin và bị tước đoạt sự tự do cá nhân.
"Lúc đó, em đã nghĩ mình yêu anh ấy lắm. Em đã cố gắng thay đổi, từ bỏ những quyển sách, từ bỏ âm nhạc của mình. Em gần như đã đánh mất chính mình để phù hợp với khuôn mẫu anh ấy muốn. Nhưng rồi, em nhận ra, đó không phải là tình yêu. Đó là sự kiểm soát." Chi kết thúc, một giọt nước mắt lăn xuống má cô, nhưng cô nhanh chóng gạt đi.
An không nói gì. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt chứa đựng sự thấu hiểu tuyệt đối. Anh không đưa ra lời khuyên sáo rỗng hay cố gắng xoa dịu bằng những câu nói suông. Anh để cô cảm nhận nỗi đau của mình, và chỉ đơn giản là hiện diện ở đó, như một nơi trú ẩn an toàn, không phán xét.
Sau một khoảng lặng kéo dài, nơi chỉ có tiếng điều hòa và tiếng thở nhẹ của Chi, An mới lên tiếng. "Thật khó khăn khi phải đối diện với sự thất bại trong tình yêu. Nhưng em đã rất dũng cảm khi nhận ra và bước ra khỏi mối quan hệ đó."
Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, lấy một chiếc khăn giấy từ hộp trên bàn và đặt vào tay Chi. Chi nhận lấy, chạm nhẹ vào ngón tay anh. Lần này, sự va chạm không còn là dòng điện bất ngờ nữa, mà là một sự kết nối dịu dàng, đầy sự hỗ trợ.
"Em sợ... em sợ mình sẽ không thể tin tưởng ai nữa," Chi thì thầm, nói ra nỗi sợ lớn nhất của cô.
"Tin tưởng cần thời gian. Và sự tin tưởng phải đến từ cả hai phía. Nhưng em không cần phải sợ hãi vì những gì người khác đã làm," An nói. "Giá trị của em không nằm ở sự chấp thuận của bất cứ ai. Nó nằm ở những quyển sách Murakami, những nốt nhạc Sakamoto và đam mê làm truyền thông của em."
Trong khoảnh khắc đó, Chi cảm thấy mọi bức tường bảo vệ mà cô đã xây dựng sau mối quan hệ cũ sụp đổ. Cô cảm thấy được nhìn nhận, được tôn trọng, và được chữa lành chỉ qua ánh mắt và lời nói chân thành của người đàn ông xa lạ vừa gặp này. Bóng tối trong mắt cô dần tan đi, thay bằng sự nhẹ nhõm và một niềm tin mong manh vừa chớm nở. An không phải là người yêu, nhưng anh đã trở thành người bạn tri kỷ, là nơi để cô dựa vào.