Ánh đèn vàng dịu của căn phòng dường như ấm hơn sau những lời chia sẻ chân thành. Chi đã nín khóc, lau khô nước mắt và cảm thấy một sự nhẹ nhõm không ngờ. Cô đứng dậy, quyết định thay đổi không khí.
"Em xin lỗi vì đã biến buổi tối trú mưa của anh thành một buổi tâm sự nặng nề," Chi nói, cố gắng cười.
"Không sao. Anh thích cảm giác được lắng nghe hơn là cảm giác cô độc," An đáp lại. Anh cũng đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp những chiếc cốc đã nguội trên bàn.
"Để em giúp anh."
Họ cùng nhau đi vào bếp. Căn bếp nhỏ và hiện đại của An được sắp xếp rất gọn gàng. Chi lấy chiếc khăn lau bàn, còn An mở tủ trên để lấy cất cốc.
"Cốc này đặt hơi cao đấy," An nói, với tay lên. Anh cao hơn Chi khá nhiều, nhưng chiếc tủ lại được thiết kế cao hơn mức trung bình một chút. Anh nhón chân nhẹ.
"Anh không cần phải cố, để em," Chi nói, nhưng cô đã nhanh hơn. Chi đứng ngay cạnh An, nhón chân lên để giúp anh lấy chiếc cốc sứ cuối cùng. Cô quên mất rằng chiếc áo khoác của An quá rộng, và hành động vội vàng này đã đưa cô vào một khoảng cách quá gần với anh.
Trong khoảnh khắc Chi vươn tay lên, khuỷu tay cô vô tình cọ nhẹ vào lồng ngực An. Đầu ngón tay cô chạm vào mu bàn tay anh, nơi anh đang cố gắng giữ thăng bằng để đặt chiếc cốc xuống.
Cái chạm không kéo dài, chỉ diễn ra trong chưa đầy một giây, nhưng nó khiến cả hai người đứng sững lại.
Sự va chạm này không phải là một cú sốc điện, mà là một dòng suối ấm áp bất ngờ chảy qua da thịt. Nó mang theo sự ấm áp của cơ thể An, sự căng thẳng nhẹ của tình huống, và sự lúng túng bối rối của việc quá gần gũi.
Chi lập tức rụt tay lại, cảm thấy má mình nóng bừng. Chiếc áo khoác rộng càng làm tăng thêm cảm giác yếu ớt của cô lúc này. Cô cúi thấp đầu, tránh ánh mắt của An.
"Em... em xin lỗi," Chi nói khẽ, giọng cô nhỏ đến mức gần như bị tiếng gió ngoài cửa sổ nuốt chửng.
An cũng cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Hơi ấm từ cơ thể Chi, mùi hương dịu nhẹ của cô sau khi tắm, tất cả đều tạo ra một cảm giác choáng ngợp và không thể kiểm soát. Anh đã quen với sự kiểm soát và logic, nhưng khoảnh khắc này hoàn toàn phi logic.
"Không sao," An đáp, giọng anh hơi khàn hơn bình thường. Anh đặt chiếc cốc xuống, và cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể. "Là lỗi của anh, anh nên lấy chiếc ghế."
Sự lúng túng kéo dài, làm căn bếp nhỏ bỗng trở nên ngột ngạt. Để phá vỡ bầu không khí này, Chi quay sang và giả vờ chăm chú lau dọn mặt bàn.
An nhìn vai Chi, nhìn vào chiếc áo khoác rộng đang phủ lên người cô, và anh phải dùng hết ý chí để không đưa tay chạm vào vai cô, để trấn an cô, hay chỉ đơn giản là để cảm nhận lại hơi ấm vừa chạm phải.
"Em thấy quần áo em khô chưa?" An hỏi, cố gắng chuyển chủ đề sang một vấn đề thực tế.
Chi lúc này mới ngước lên, ánh mắt cô hơi né tránh, nhưng vẫn nhìn anh. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt họ giao nhau. Không có lời nào được nói ra, nhưng cả hai đều hiểu: cái chạm khẽ nơi đầu ngón tay đó không phải là một tai nạn. Nó là một tín hiệu, một sự rung động mà cả hai đều cảm nhận được và đang cố gắng che giấu.
Chi vội vã trả lời: "Em... em nghĩ là khô rồi. Em nên về nhà thôi, anh An. Em đã làm phiền anh quá lâu rồi."
"Đừng bận tâm chuyện đó," An lắc đầu. "Anh sẽ đưa em về. Trời vẫn còn hơi tối và ẩm ướt."
Trong lòng, An không muốn Chi đi một chút nào. Anh biết rằng nếu cô bước ra khỏi căn nhà này, sự yên tĩnh lạnh lẽo của anh sẽ quay trở lại, và anh sẽ nhớ mãi sự rung động vừa xảy ra trong căn bếp nhỏ.
Chi gật đầu, đồng ý để An đưa về. Nhưng trước khi bước đi, cô quay lại, đặt chiếc áo khoác của An cẩn thận lên ghế sofa. Ngón tay cô vuốt nhẹ lên lớp vải nỉ, như muốn lưu giữ lại hơi ấm cuối cùng. Cả hai biết rằng, cuộc gặp gỡ này sẽ không kết thúc chỉ bằng một lời chào tạm biệt.