cơn mưa ghé qua

Chương 7


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc xe của An chạy chậm rãi trên con đường trơn trượt sau mưa. Sự im lặng trong xe không còn gượng gạo, mà là một sự tĩnh lặng nhẹ nhàng sau khoảnh khắc bối rối ở căn bếp. An cảm thấy căng thẳng hơn bình thường, anh tập trung lái xe và cố gắng tránh nhìn sang Chi đang ngồi cạnh.

Khi Chi xuống xe ở khu chung cư của mình, cô quay sang An với ánh mắt biết ơn sâu sắc. "Thật sự cảm ơn anh, An. Em nợ anh một bữa tối."

"Không cần khách sáo. Về nghỉ ngơi đi. Và nhớ uống nước nóng," An nói.

Tuy nhiên, sáng hôm sau, An nhận được một tin nhắn ngắn từ Lan: "Anh An, Chi bị ốm rồi, sốt cao. Bạn ấy đang ở nhà một mình vì em đi học cả ngày. Em gọi điện bảo bạn ấy đi khám mà bạn ấy bảo không sao. Anh qua xem thế nào nhé?"

An cảm thấy một cơn lo lắng bất ngờ dâng lên. Dù chỉ mới gặp Chi hai lần, nhưng sự cởi mở và kết nối tâm lý đã khiến anh cảm thấy có trách nhiệm. Anh nhanh chóng ghé qua hiệu thuốc mua thuốc hạ sốt, rồi lái xe đến khu chung cư của Chi.

Sau khi nhấn chuông, Chi mở cửa. Khuôn mặt cô đỏ bừng, hơi thở yếu ớt và đôi mắt cô mệt mỏi. Cô mặc một chiếc áo phông mỏng và quần ngủ, trông cô đơn và yếu ớt.

"An... anh đến đây làm gì?" Chi ho.

"Lan báo anh em bị ốm. Sao em không chịu đi khám? Để anh vào xem em có ổn không." An nói, giọng anh có chút nghiêm khắc nhưng ẩn chứa sự lo lắng.

An bước vào căn hộ của Chi. Dù gọn gàng, nhưng căn phòng toát lên vẻ lạnh lẽo, thiếu hơi ấm. Anh sờ trán Chi, da cô nóng rực.

"Sốt cao rồi. Em vào giường nằm đi. Anh sẽ nấu cho em chút cháo và pha thuốc."

An nhanh chóng làm chủ tình hình. Anh vào bếp, tìm thấy gạo và gừng, bắt tay vào nấu một nồi cháo gừng nóng hổi. Trong lúc chờ cháo, anh pha một cốc nước nóng và hòa thuốc hạ sốt.

Chi nằm trên giường, nhìn An di chuyển nhanh nhẹn trong căn bếp của mình. Cảm giác ấm áp lan tỏa trong cô không chỉ đến từ cơn sốt hay cháo gừng, mà còn từ sự hiện diện chăm sóc của anh.

Khi An mang cháo và thuốc vào, anh đỡ cô ngồi dậy.

"Em phải ăn chút gì đó mới uống thuốc được," anh dặn dò, tự tay đút từng thìa cháo nhỏ cho cô. Chi cảm thấy hơi ngại, nhưng sự yếu ớt khiến cô không thể từ chối.

Sau khi Chi uống thuốc, An kéo chăn lên đắp kín cho cô. "Cái chăn này mỏng quá."

Anh quay ra sofa, lấy chiếc chăn mỏng của Chi đang để sẵn, rồi nhẹ nhàng phủ thêm một lớp lên người cô. Lúc anh cúi người đắp chăn, Chi quay sang. An dừng lại, chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ giữa mặt anh và mặt cô.

Mắt Chi mở to, không còn lấp lánh sự tinh nghịch thường thấy, mà là sự yếu đuối và cảm kích.

An nhẹ nhàng đưa tay lên, không phải để vuốt ve, mà chỉ để kiểm tra nhiệt độ trán cô lần nữa. Mu bàn tay anh chạm vào vầng trán nóng hổi của cô. Lần này, sự va chạm không phải là bất ngờ, mà là một hành động quan tâm thuần túy.

Hơi nóng của Chi truyền qua da thịt anh, và anh cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn bảo vệ cô.

"Sốt vẫn còn cao. Ngủ một chút đi. Khi em ngủ anh sẽ gọi Lan về," An thì thầm.

Chi khẽ nhắm mắt, cảm nhận sự chăm sóc dịu dàng từ anh. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô kéo chăn lên sát cằm, ánh mắt nửa mở nửa đóng của cô nhìn An. "Cảm ơn anh, An. Anh thật sự là... một người tốt."

Chi ngủ thiếp đi. An ngồi bên cạnh một lúc, nhìn cô ngủ. Anh không muốn đi. Anh chỉ muốn đảm bảo cô ổn. Anh nhẹ nhàng đứng dậy, đi vào phòng khách, lấy một chiếc ghế và ngồi xuống gần cửa ra vào, cầm điện thoại làm việc. Anh trở thành người gác đêm bất đắc dĩ của cô.

Chính trong căn hộ vắng lặng này, giữa sự yếu ớt của Chi và sự chăm sóc lặng lẽ của An, mối quan hệ của họ đã tiến thêm một bước dài. Nó không còn chỉ là sự thấu hiểu về sở thích hay quá khứ, mà là sự tin tưởng tuyệt đối vào hành động. Hơi ấm của cốc trà gừng và hơi nóng từ cơ thể cô đã kết nối họ theo một cách không thể đảo ngược.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×