cơn mưa ghé qua

Chương 8


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An đã ở lại căn hộ của Chi cho đến chiều muộn, chỉ rời đi khi Lan đến sau giờ học để chăm sóc bạn. Chi đã hạ sốt, nhưng vẫn còn yếu.

Hai ngày sau, Chi nhắn tin cho An: "Em đã hoàn toàn khỏe lại rồi. Cảm ơn anh rất nhiều. Chiếc áo khoác của anh em đã giặt sạch sẽ. Em muốn mời anh một bữa tối để đền đáp."

An mỉm cười khi đọc tin nhắn. Anh đã chờ đợi tin nhắn này.

"Không cần phải cảm ơn, nhưng bữa tối thì anh chấp nhận," An trả lời.

Họ quyết định gặp nhau vào tối thứ Sáu. Chi chọn một quán ăn yên tĩnh, nhưng An lại muốn đến một nơi có chút náo nhiệt hơn, để họ có thể thoát khỏi không gian riêng tư ám ảnh của căn hộ và phòng bệnh. Cuối cùng, họ quyết định đến một khu phức hợp mới mở, có một sân ga tàu điện nhẹ đi qua, và một khu ăn uống ngoài trời.

Buổi tối hôm đó hoàn hảo. Chi mặc một chiếc váy len mỏng màu xanh nhạt, trông rạng rỡ và tràn đầy sức sống sau khi ốm dậy. An mặc áo sơ mi giản dị, nhưng sự tập trung của anh dành cho Chi khiến anh trở nên thu hút hơn bao giờ hết.

Họ trò chuyện về những điều đã lỡ dở trong cuộc sống của nhau, về bộ phim mới ra mắt, về những cuốn sách An đã hứa tặng Chi. Cảm giác thân mật đã được thiết lập từ những chia sẻ chân thành trong cơn mưa và sự chăm sóc khi ốm, khiến cuộc hẹn này không giống một buổi gặp mặt đầu tiên. Nó giống như cuộc hội ngộ của hai người bạn tri kỷ đã bị lạc nhau từ lâu.

Khi bữa tối gần kết thúc, họ quyết định đi dạo quanh sân ga. Khu vực này vắng người vào giờ này, chỉ có ánh đèn vàng hắt lên những đường ray thép lạnh lẽo.

"Em sắp phải về quê vài ngày để dự đám cưới cô bạn," Chi đột ngột nói, phá vỡ sự im lặng. "Em sẽ đi vào sáng sớm ngày mai."

An cảm thấy một cảm giác hụt hẫng không tên. Dù biết rằng họ không thể cứ gặp nhau mỗi ngày, nhưng anh không hề chuẩn bị cho sự vắng mặt đột ngột này.

"Về quê à? Em đi bao lâu?" An hỏi, cố giữ giọng nói bình thường.

"Khoảng một tuần. Em sẽ quay lại vào cuối tuần sau," Chi đáp. Cô đưa tay giữ chiếc áo khoác của An đang khoác trên vai mình. "Em muốn trả lại anh cái này trước khi đi. Nó đã giúp em rất nhiều."

Chi cởi chiếc áo khoác ra và gấp lại cẩn thận, rồi chìa cho An. An nhận lấy, cảm nhận sự ấm áp còn sót lại và mùi hương thoang thoảng của Chi trên lớp vải nỉ.

Họ đứng đối diện nhau, ngay cạnh đường ray. Một chuyến tàu điện vừa lướt qua, tạo ra một cơn gió nhẹ và ánh sáng chớp nhoáng.

"Chuyến đi vui vẻ nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe," An nói.

"Cảm ơn anh. Anh cũng vậy. Đừng quá tập trung vào logic mà quên đi cảm xúc đấy," Chi đùa, nhưng ánh mắt cô hoàn toàn nghiêm túc.

Và rồi, khoảnh khắc định mệnh xảy ra.

Ánh mắt họ giao nhau, không còn là sự ngượng ngùng của những người mới quen, cũng không phải là sự bối rối của những người vô tình chạm tay. Đó là ánh mắt đầy đủ sự thấu hiểu, sự mong muốn, và sự nuối tiếc.

Chi nhìn An, và trong đôi mắt cô, An thấy rõ ràng một sự khao khát được kéo dài khoảnh khắc này, một lời mời không lời gọi anh lại gần. Ánh mắt cô như một lời thì thầm: Đừng để em đi lúc này.

An nhìn Chi, và anh thấy trong lòng mình một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn nắm lấy tay cô, muốn kéo cô vào một cái ôm trấn an. Ánh mắt anh đáp lại: Anh hiểu. Anh sẽ nhớ em.

Chỉ là một cái nhìn kéo dài vài giây, nhưng nó chứa đựng tất cả những điều họ chưa nói ra: những rung động không thể phủ nhận, sự kết nối sâu sắc hơn cả tình bạn, và một lời hứa hẹn vô hình rằng tuần lễ xa cách này sẽ là thử thách để khẳng định tình cảm của họ.

Chi là người đầu tiên phá vỡ ánh mắt. Cô cúi đầu, mỉm cười nhẹ. "Em phải đi đây. Tạm biệt anh, An."

"Tạm biệt, Chi. Hẹn gặp lại."

An đứng đó, nhìn theo bóng dáng Chi khuất dần vào màn đêm. Chiếc áo khoác nỉ trên tay anh bỗng trở nên nặng trịch, mang theo lời nhắc nhở về hơi ấm và sự thân mật họ đã chia sẻ. Anh biết, việc Chi rời đi sẽ mở ra một khoảng trống lớn trong cuộc sống vốn đã quá đỗi tĩnh lặng của anh.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×