cơn sóng ngầm dưới lớp vỏ hôn nhân

Chương 3: Đêm Mưa Bão và Lời Thú Nhận Yếu Đuối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh Anh đã đi công tác được ba ngày. Không khí trong căn penthouse trở nên tĩnh mịch, chỉ còn lại sự căng thẳng ngầm giữa Hải Đăng và Hà Chi. Sau những cái chạm "vô tình" trong Chương 2, Hải Đăng đã cố gắng tự cách ly mình. Anh về nhà rất muộn, ăn tối riêng và gần như chỉ làm việc trong phòng làm việc cá nhân, tránh đối mặt với cô em vợ có vẻ ngoài ngây thơ nhưng đầy khiêu khích.

Hà Chi nhận ra sự đề phòng của anh rể. Cô biết, đã đến lúc cô phải dùng đến đòn tâm lý mạnh nhất để phá vỡ bức tường phòng thủ của anh. Và thiên thời địa lợi đã đến: một cơn mưa bão lớn bất chợt ập đến thành phố vào đêm đó.

Khoảng 11 giờ đêm, khi Hải Đăng đang sắp xếp tài liệu trên bàn, sấm sét đánh dữ dội, kéo theo một tiếng "RẦM" lớn. Toàn bộ đèn điện trong căn penthouse tắt ngúm, chỉ còn lại ánh sáng nhấp nháy từ các tòa nhà lân cận và tia chớp rạch ngang bầu trời.

Hải Đăng thầm rủa. Anh nhanh chóng lấy điện thoại, bật đèn pin, định tìm nến thì cửa phòng làm việc gõ nhẹ.

"Anh rể... anh rể ơi!" Giọng Hà Chi thều thào vang lên, đầy sự run sợ và hoảng loạn chân thật.

Hải Đăng mở cửa. Hà Chi đứng đó, cô mặc một chiếc áo sơ mi dài của anh, không cài cúc hết mà chỉ buộc lỏng ở eo, chân trần. Khuôn mặt cô tái nhợt vì sợ hãi, không phải là sự giả vờ hoàn toàn, mà là sự lo sợ được cường điệu hóa.

"Anh rể... em sợ quá," Hà Chi nói, giọng cô run rẩy. "Sấm sét lớn quá... em... em không dám ở một mình."

Cô lập tức nhào vào lòng Hải Đăng, ôm chặt lấy anh. Lần ôm này không còn là vô tình, mà là một sự tìm kiếm nơi nương tựa tuyệt đối. Hải Đăng cảm nhận được cơ thể cô run lên, hơi ấm và mùi nước hoa ngọt ngào của cô tràn ngập khứu giác anh.

Hải Đăng cứng người. "Bình tĩnh, Hà Chi. Chỉ là mất điện thôi. Em... em về phòng đi. Anh sẽ đi tìm nến."

"Không!" Hà Chi đột ngột ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng. Vẻ ngây thơ tuyệt vọng đó đã đánh trúng vào điểm yếu nhất của Hải Đăng – bản năng bảo vệ. "Làm ơn, anh rể. Đừng để em một mình. Em sợ bóng tối lắm. Em chỉ... em chỉ cần ngồi trong phòng anh thôi."

Hải Đăng thở dài. Anh không thể để cô em vợ một mình trong cơn bão.

"Được rồi. Em vào đi."

Anh dẫn cô vào phòng ngủ chính của vợ chồng anh. Căn phòng rộng lớn chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn pin mờ ảo từ điện thoại. Hà Chi lập tức trèo lên giường, co ro dưới tấm chăn lụa.

Hải Đăng lấy thêm một chiếc chăn khác, ngồi xuống chiếc sofa đơn gần đó. Anh cố gắng giữ khoảng cách.

"Em cứ ngủ đi. Sáng mai điện sẽ có lại. Anh ở đây."

Hà Chi nằm im một lúc, rồi giọng cô vang lên, yếu ớt và đầy cám dỗ. "Anh rể... em lạnh quá."

Sấm sét lại đánh ầm ầm. Hà Chi thét lên một tiếng nhỏ, co người lại. Cô lật chăn, nhìn về phía Hải Đăng.

"Em sợ... em lạnh. Hay là... anh rể nằm đây với em một lát thôi? Em chỉ cần có người bên cạnh..."

Lời đề nghị này đã vượt quá ranh giới. Hải Đăng lưỡng lự. Sự mệt mỏi sau ngày làm việc dài, sự cô đơn vì vợ vắng nhà và sự hấp dẫn từ cô em vợ ngây thơ đã khiến lý trí anh lung lay.

Anh tự nhủ: "Chỉ là ngủ chung thôi, để cô ấy bớt sợ hãi. Mình là anh rể, mình có trách nhiệm."

Hải Đăng tắt đèn pin, để điện thoại ở xa. Anh nằm xuống, quay lưng về phía Hà Chi, giữ một khoảng cách an toàn.

Tình tiết H+ Gợi mở (Sự gần gũi vô tình trên giường):

Khoảng cách an toàn chỉ tồn tại được vài phút. Hà Chi, sau khi cảm nhận được sự ấm áp từ lưng anh rể, lập tức di chuyển. Cô áp sát lưng mình vào lưng anh, cả hai cơ thể chạm nhau dưới lớp chăn mỏng.

Hải Đăng giật mình, nhưng anh không phản ứng. Anh cảm nhận được sự mềm mại và hơi ấm từ phía sau. Sự ngây thơ trong hành động của Hà Chi đã kích hoạt một phản ứng hóa học mạnh mẽ trong anh.

"Em xin lỗi... em chỉ... muốn tìm hơi ấm," Hà Chi thì thầm vào bóng tối, giọng cô đầy sự yếu đuối.

Hải Đăng nhắm mắt lại. Anh cố gắng kiểm soát hơi thở.

Đó là lúc Hà Chi quyết định đi bước cuối cùng. Cô vòng tay qua eo anh từ phía sau, ôm chặt lấy anh, và đặt đầu lên vai anh.

"Anh rể... em phải nói thật với anh..." Giọng cô thổn thức, mang theo sự tuyệt vọng giả tạo.

"Em... em rất ngưỡng mộ anh. Em biết điều này là sai, nhưng em đã thầm yêu anh từ lâu rồi. Em thấy chị Hai và anh ngày càng lạnh nhạt, em thấy anh cô đơn. Em biết em không nên nói điều này, nhưng em không kìm được... Em yêu anh, Hải Đăng."

Lời thú nhận này đã đánh sập mọi bức tường phòng thủ của Hải Đăng. Nó không phải là sự quyến rũ tình dục, mà là sự tấn công trực diện vào tâm lý của anh. Anh cảm thấy bị xúc động, bị thấu hiểu, và được khao khát – những điều mà anh đã không nhận được từ Minh Anh trong một thời gian dài.

Hải Đăng quay người lại. Anh nhìn vào khuôn mặt đầy nước mắt của Hà Chi trong bóng tối. Sự yếu đuối và sự ngây thơ được bọc trong lời thú nhận tình yêu đã khiến anh hoàn toàn buông xuôi.

"Hà Chi..." Anh thều thào, giọng anh trầm khàn vì sự khao khát bị kìm nén.

"Em biết là sai, nhưng em không hối hận vì đã nói ra. Hãy trừng phạt em đi, anh rể," Hà Chi nói, đẩy khuôn mặt cô lại gần anh, ánh mắt mời gọi, quyến rũ nhưng vẫn giữ được vẻ thuần khiết.

Tình tiết H+ và Lời Hứa Giả Dối:

Hải Đăng không thể kiềm chế được nữa. Anh cúi xuống, hôn cô. Nụ hôn này bắt đầu bằng sự giằng xé và tội lỗi, nhưng nhanh chóng biến thành sự cuồng nhiệt và khao khát bị dồn nén.

Hà Chi đáp lại anh bằng sự nhiệt tình và kinh nghiệm hơn vẻ ngoài ngây thơ của cô. Cô biết cách khơi gợi, biết cách khiến anh mất kiểm soát.

"Chúng ta không thể..." Hải Đăng cố gắng nói, nhưng giọng anh đứt quãng.

"Có thể mà, anh rể. Chị Hai sẽ không biết đâu. Em sẽ giữ bí mật. Em chỉ muốn anh chú ý đến em một lần thôi," Hà Chi thì thầm, dùng chính sự yếu đuối để xoa dịu tội lỗi của anh.

Hải Đăng đầu hàng. Anh xé toạc ranh giới đạo đức cuối cùng của mình. Sự thân mật diễn ra trong căn phòng tối, giữa cơn mưa bão. Nó là sự giải phóng cho sự cô đơn và khao khát bị kìm nén của Hải Đăng, và là chiến thắng tuyệt đối của Hà Chi.

Cô em gái ngây thơ đã thành công quyến rũ anh rể, không chỉ bằng cơ thể mà còn bằng cách đánh thẳng vào sự cô đơn trong cuộc hôn nhân lạnh nhạt của anh.

Sau khi mọi thứ kết thúc, Hải Đăng nằm im lặng, cảm thấy tội lỗi và bối rối tột độ. Anh đã phản bội vợ mình, người đã tin tưởng anh.

Hà Chi ôm chặt lấy anh, không ngủ. Cô mỉm cười chiến thắng trong bóng tối. Cô đã hoàn thành "hợp đồng" và đạt được thứ cô thực sự muốn. Cô đưa tay, lấy điện thoại, bí mật chụp một bức ảnh mờ ảo của cả hai dưới chăn.

Cô thì thầm vào tai anh: "Em sẽ giữ bí mật cho anh, Hải Đăng. Em yêu anh."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×