Buổi sáng thứ Hai đầu tuần, khi mặt trời còn chưa lên khỏi vịnh Nha Trang, một bản fax cũ kỹ lặng lẽ được đẩy ra khỏi máy in tại phòng pháp chế của Tập đoàn Thành Minh. Tờ giấy đơn giản, không tiêu đề, không người gửi, chỉ có duy nhất một dòng in đậm:
“Hồ sơ số 471-H – Cưỡng chế trái luật, tháng 6.2018 – chưa giải trình, chưa kháng nghị, chưa kiểm tra chéo điều khoản xử lý nội bộ.”
Tài liệu này tưởng chừng đã bị chôn vùi, hoặc ít nhất, là biến mất cùng những bản cam kết, lời hứa rỗng và phong bì trôi nổi suốt 5 năm qua.
Ngay trong buổi sáng hôm đó, Tổng Giám đốc điều hành – ông Phạm Duy Thức – nhận một phong thư bọc giấy kraft sẫm màu. Người chuyển phát để lại đúng tại cổng tòa nhà trụ sở, không để lại số điện thoại hay tên người gửi.
Bên trong là một bản sao chi tiết hồ sơ vụ cưỡng chế lô đất số 73/6 Nguyễn Văn Cừ, nơi từng là căn nhà cấp 4 – kiêm quán cơm nhỏ của bà Nguyễn Thị Hà, mẹ Minh Khang.
Kẹp giữa các trang giấy là một tấm danh thiếp trơn, không logo, không chức danh – chỉ in ba chữ thẳng hàng giữa nền giấy trắng:
"Hẹn sớm gặp lại."
Phòng họp khẩn được triệu tập vào cuối ngày. Cấp lãnh đạo thấp thỏm. Cấp phó nín thở. Một vài người cũ thì tái mặt.
Bùi Lâm – Trưởng phòng pháp chế, người từng phụ trách xử lý vụ cưỡng chế năm đó, bắt đầu đổ mồ hôi dù máy lạnh đang chạy ở 18 độ.
“Cái này… là ai gửi?”
“Không rõ. Nhưng nó là bản gốc. Bản thật – có dấu mực cũ, có cả vết cà phê.”
“Làm sao nó lại tồn tại sau khi...?”
“Không ai biết. Nhưng có người muốn chúng ta nhớ rằng, mọi thứ chưa kết thúc.”
Tối hôm đó, Minh Khang đứng trên tầng 8 một căn hộ thuê tạm gần cảng biển. Ánh đèn từ khu trụ sở Thành Minh rọi lên bầu trời như vệt sáng từ một pháo đài giàu có, bình yên và bất khả xâm phạm. Nhưng anh biết, bên trong đó, đã có một vết nứt nhỏ – và nó sẽ lan.
Anh không cần phải phá sập cả toà thành. Anh chỉ cần làm cho từng viên gạch nghi ngờ tự rời khỏi kết cấu. Một người sợ, sẽ bịt miệng. Hai người sợ, sẽ hoang mang. Nhưng nếu đến người thứ ba… thứ tư… hệ thống sẽ bắt đầu tự hoại.
Chiều hôm sau, một bài viết ẩn danh đăng trên một diễn đàn luật học:
"Thế nào là cưỡng chế hợp pháp? Câu chuyện từ một bản án đã khép nhưng chưa từng minh bạch."
Không có tên. Không có nguồn. Nhưng kèm theo là hình ảnh các văn bản được làm mờ một phần, đủ để cộng đồng luật sư và sinh viên luật bàn tán.
Đòn đầu tiên không phải để tấn công. Mà để gieo sợ hãi.
– Minh Khang, trong nhật ký chiến lược của mình.