Đêm ở Nha Trang yên tĩnh hơn Sài Gòn, nhưng với Minh Khang, đó là khoảng thời gian bận rộn nhất trong ngày. Anh thường làm việc từ 9 giờ tối đến 3 giờ sáng – khi các máy chủ ít bị theo dõi, các diễn đàn thảo luận ít người để ý, và các bản tin rác dễ bị bỏ qua hơn những dòng chữ sắc như dao.
Hôm nay, anh đọc đi đọc lại bản ghi chú từ cuộc gọi nội bộ giữa hai nhân vật cũ: Bùi Lâm và ông Nguyễn Thanh Trí. Không phải nghe lén – mà là trích xuất từ chính số điện thoại mà anh từng lặng lẽ mua lại dưới dạng sim rác thời sinh viên, sau một lần ông Trí bỏ nó lại khi đổi máy.
Anh đã chờ 2 năm để ông ta dùng lại số đó. Và ông ta đã dùng – đúng vào tuần này.
“Tôi tưởng chuyện cũ xong rồi…” – ông Trí nói, giọng run.
“Không xong đâu, anh Trí. Có người đang làm lại mọi thứ. Hắn biết cả chữ ký cũ của anh.”
“Anh có thể lo phần của anh. Tôi… tôi sẽ tìm cách xin tư vấn từ cấp trên.”
“Tôi sợ lần này không còn ‘trên’ nào đỡ được nữa đâu.”
Khang ngồi yên rất lâu sau khi nghe đoạn ghi âm.
Lời thoại ấy – "không còn trên nào đỡ được nữa" – chính là bước đầu tiên anh cần: tâm lý rạn vỡ. Khi hệ thống bắt đầu nghi ngờ chính mình, nó sẽ tự trượt vào lối rẽ không thể kiểm soát.
Nhưng đêm đó, khi anh vừa chuẩn bị gửi loạt email ẩn danh tiếp theo, một cảnh báo đỏ hiện lên trong trình theo dõi kết nối: có một địa chỉ IP đang lần theo đường truyền phản hồi từ máy chủ ẩn danh mà anh dùng.
Người đang theo dõi anh không đến từ Thành Minh, mà là một server proxy đặt tại Singapore, với định danh… “Legal Scan – Investigative Software”.
Ở một nơi khác – Văn phòng Thám tử tư Quốc Tế, Quận 3, TP.HCM
“Em có chắc là chỉ mình em tìm được tín hiệu truy vết?”
– Người đàn ông đeo kính hỏi, giọng trầm.
“90% thôi. Nhưng 10% còn lại… đáng để theo đuổi.”
– Người trả lời là một cô gái khoảng 27 tuổi, tóc đen cắt ngang vai, gọn gàng, nhanh nhẹn.
Cô tên là Hà My – cựu sinh viên ngành An ninh mạng – từng làm kỹ thuật viên điều tra cho một hãng bảo mật, sau đó rẽ hướng làm tự do. Gần đây, cô được thuê bởi một luật sư đại diện của Thành Minh, với yêu cầu: “Tìm xem ai đang cố gắng khơi lại vụ án cũ. Không xâm phạm bất hợp pháp – chỉ theo dấu hợp pháp.”
Nhưng Hà My luôn… vượt ranh giới đó một chút, nếu điều tra đủ thú vị.
“Người này… không giống kiểu bốc đồng. Cách dùng mạng sạch, proxy sạch, không dấu vết. Nhưng hắn để lại… một đoạn mã lặp trong header phản hồi. Rất nhẹ – nhưng đó là dấu vết của dân viết script lâu năm.”
“Giống em?”
“Không. Tụi em học cùng khóa. Hắn tên… Minh Khang.”
Tại căn phòng thuê – 2 giờ sáng
Khang bắt đầu cảm thấy sự lệch nhịp đầu tiên trong kế hoạch. Anh không ngờ có người lần ra đoạn mã dấu mà anh vẫn dùng như “chữ ký riêng” để nhận diện phản hồi an toàn.
“Lỗi của mình là chủ quan. Họ thuê người chuyên nghiệp hơn mình nghĩ.”
Khang tắt mọi kết nối, đổi địa chỉ VPN, và trích xuất toàn bộ gói dữ liệu gửi đi trong vòng 48 giờ qua. Nếu truy ra từ đây, có thể Hà My đã biết… khu vực kết nối của anh, dù chưa có danh tính cụ thể.
Anh phải chuyển trọ. Ngay trong đêm.
Sáng hôm sau – Hà My gửi tin nhắn ẩn danh cho luật sư thuê mình:
“Không phải báo chí. Là người thật. Có khả năng là bên bị hại trong vụ 471-H. Đang theo dấu.”
Luật sư không trả lời. Nhưng chưa đến một tiếng sau, Hà My nhận được email trống từ một địa chỉ lạ, chỉ có một dòng tiêu đề:
“Muốn biết thêm, hãy hỏi chính mình – công lý là cái gì?”
Cô ngồi yên. Trán nhíu lại.
Lần đầu tiên trong nhiều năm làm nghề, cô thấy sợ. Không phải vì bị phát hiện. Mà vì cảm giác người kia… đang dẫn dắt chính cô vào trò chơi.
Khi Khang rời căn phòng trọ, anh nhìn lại lần cuối qua tấm rèm.
“Cô gái đó, nếu theo đến cùng… sẽ hoặc là kẻ phá kế hoạch – hoặc là người hiểu tôi nhất. Đôi khi… cũng cần một nhân chứng, phải không mẹ?”
– Anh thì thầm.
Bắt đầu là trả thù.
Nhưng để đi đến cuối, sự thật phải có người khác nhìn thấy nó – và còn sống sót để kể lại.