công bằng

Chương 5: Bàn Tay Rung Rinh Trên Bàn Cờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng trọ mới của Minh Khang nằm sâu trong một con hẻm cụt, cách trung tâm thành phố gần 9 km. Không có camera, không có quản lý, không có hợp đồng thuê – chỉ là một căn phòng tầng 2 của một ông già sửa xe, cho thuê theo “niềm tin”.

“Cháu không làm gì xấu là được,” ông già nói.

Khang mỉm cười: “Cháu không làm gì sai. Cháu chỉ đang sửa lại những thứ đã từng được gọi sai.”

Sáng hôm đó, anh không mở máy tính. Không kết nối mạng. Không gửi thêm bất kỳ email nào.

Anh làm điều mà rất ít kẻ trả thù logic dám làm: để yên mọi thứ trong 24 giờ, chỉ quan sát.

Thay vào đó, anh bắt đầu thu thập thông tin về Hà My – người duy nhất đã lần được dấu vết mã hóa của anh.

Chỉ mất vài giờ tra cứu các bài nghiên cứu cũ, các diễn đàn lập trình và dữ liệu công khai từ hội thảo bảo mật, anh lần ra:

Hà My – tên thật: Nguyễn Hà My – sinh năm 1998.

Cựu sinh viên chuyên ngành An ninh mạng – ĐH Bách Khoa.

Giải nhì quốc gia cuộc thi Ethical Hacking năm 2019.

Bị công ty nước ngoài sa thải sau một vụ rò rỉ dữ liệu.

Cô không chỉ giỏi – cô còn từng là nạn nhân.

Chiều hôm đó – Một chiếc USB được gửi đến văn phòng thám tử nơi Hà My làm việc.

Không có bì thư. Không có địa chỉ người gửi.

Chỉ là một mảnh giấy nhỏ:

"Người giỏi điều tra nhất là người hiểu rõ mặt tối của chính mình."

Hà My cắm USB vào laptop phụ. Bên trong là một đoạn video:

Một cô gái – chính cô – đang tranh cãi với cấp trên trong một văn phòng công nghệ năm xưa. Đoạn ghi âm rõ từng câu:

“Tôi đã cảnh báo anh về lỗ hổng ấy. Tôi không để anh đổ lỗi cho tôi khi khách hàng rời đi!”

“Hà My, em là người để lộ mã giám sát nội bộ. Hệ thống rò rỉ là trách nhiệm của em!”

“Vậy thì tại sao chính anh là người đã dùng nó để theo dõi nhân viên?”

Hà My cắn môi. Cô nhớ đoạn cãi vã đó. Nhưng cô không hề biết... ai đã quay lại.

Và giờ đây, người mà cô đang theo dấu... lại là người sở hữu bản video ấy.

“Người này không phải chỉ biết lập trình. Hắn là kiểu người thu thập tất cả chi tiết, và chỉ tung ra khi muốn khiến đối thủ nhìn thấy chính mình trong gương.” – Cô thầm nghĩ.

Trong lòng, một cảm giác lạ len vào.

Không phải sợ. Mà là tò mò.

Ở một diễn biến khác – tại văn phòng Thành Minh

Bùi Lâm, người vẫn đang bị hoảng loạn bởi các dấu hiệu "ai đó biết chuyện cũ", bất ngờ gọi riêng cho một người lạ – Phó phòng pháp lý mới, tên Dương – một người trẻ hơn anh, mới vào làm được một năm, ít tiếng nói trong công ty.

“Tôi hỏi thật, cậu có từng nghe đến vụ 471-H không?”

“Chỉ là cái tên trong hệ thống cũ. Tôi thấy hồ sơ bị giới hạn truy cập.”

“Nếu tôi bảo có chuyện không đúng trong đó, cậu có sẵn sàng... kiểm tra giúp không?”

“Anh muốn tôi phản lại công ty à?”

“Không. Tôi chỉ muốn biết nếu mọi thứ sụp, thì tôi đang đứng ở bên nào.”

Minh Khang đã đúng.

Khi gieo sự hoài nghi, kẻ yếu sẽ tìm nơi bám vào. Và đôi khi, kẻ bên trong sẽ là người đầu tiên bẻ lá chắn ra từ phía trong.

Đêm hôm đó – Minh Khang mở lại thiết bị, và viết dòng email gửi đến Hà My:

Gửi người đang lần dấu vết tôi,

Tôi không muốn đấu với cô. Tôi muốn cô quan sát – bằng góc nhìn của người đã từng biết thế nào là bất công.

Không cần trả lời. Nhưng nếu cô muốn biết điều gì thật sự đã xảy ra ở căn nhà 73/6 năm 2018… hãy đến đó.

Tôi sẽ để lại chìa khóa.

– Một người chưa từng tha thứ.

Hà My cầm điện thoại, đứng trước bảng sơ đồ điều tra, nhìn vào dòng “Minh Khang = mục tiêu?”

Cô xóa dấu hỏi đi. Ghi vào một dòng khác:

“Có thể không phải là mục tiêu.

Có thể là… câu hỏi lớn hơn.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.