công bằng

Chương 6: Những Dấu Vết Không Thể Xóa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều muộn.

Nắng tắt dần trên con hẻm Nguyễn Văn Cừ cũ kỹ. Hà My đứng trước một khu đất nhỏ bị rào tạm bằng những tấm tôn rỉ sét. Một bảng hiệu xiêu vẹo cắm bên cạnh: "Dự án nhà ở cao cấp – Đang chờ phê duyệt".

Cô cầm trong tay một chiếc chìa khóa sắt – không rõ mở được gì – được tìm thấy trong hộp điện gần lối vào, đúng như lời nhắn. Không camera, không bảo vệ. Chỉ có cỏ dại mọc tràn, và những viên gạch lởm chởm sót lại.

Nơi này từng là ngôi nhà số 73/6 – giờ chỉ còn là ký ức vỡ vụn.

Cô men theo một góc rào đã bị bẻ cong, lách vào trong. Bên dưới một lớp ván mục là lối xuống hầm nhỏ – như thể ai đó từng đào thêm tầng dưới, kiểu nhà “nửa tầng hầm” của các tiệm cơm nhỏ.

Cô dùng đèn pin điện thoại soi xuống. Cầu thang gỗ đã mục. Nhưng một phần không gian bên dưới vẫn còn nguyên: những viên gạch cũ, một chiếc tủ gỗ sập, và đặc biệt – một két sắt hoen gỉ gắn vào tường.

Cô thử tra chìa vào. Vừa khít.

Một tiếng “tạch” vang lên.

Bên trong chỉ có vài thứ:

Một xấp giấy tờ đã ố vàng

Một tập ảnh cũ, viền tróc

Một cuốn sổ ghi chép tay

Và... một USB đời cũ được bọc trong túi ni lông kín.

Hà My ngồi xuống, lấy điện thoại chụp từng trang giấy. Giấy tờ là bản photo hợp đồng gốc – đứng tên bà Nguyễn Thị Hà, có xác nhận của phường Vĩnh Trung từ năm 1995, có chữ ký – và đặc biệt là con dấu mộc đỏ mờ của Sở Tài nguyên.

“Giấy chứng nhận này... nếu được chứng thực lại, thì quyết định cưỡng chế năm 2018 là vô hiệu…”

Hà My lật đến cuốn sổ tay. Những dòng chữ mảnh, xiêu vẹo, nhưng rõ ràng là của một người phụ nữ lớn tuổi:

“Ngày thứ 3 con trai đi học đại học, tôi quyết không bán nhà. Họ nói tôi cản trở dự án. Tôi hỏi: dự án là của dân hay của nhóm người? Không ai trả lời.”

“Tôi sẽ giữ lại bằng chứng này. Nếu tôi chết, hy vọng con tôi không bỏ cuộc…”

Cô hít một hơi.

Đây không còn là vụ điều tra vì tiền thuê nữa. Cô đang bước vào một chuyện sâu hơn – một cuộc tranh đấu có thật, không còn là tàn tích.

Tối hôm đó – Tại căn phòng trọ của Minh Khang

Khang nhận được thông báo: thiết bị ghi chuyển động tại căn hầm cũ đã được kích hoạt – người đến là Hà My.

Anh chờ. Không can thiệp.

Một giờ sau, anh nhận được email từ địa chỉ mà chỉ có 1 người biết – Hà My.

“Tôi không báo cảnh sát. Tôi không xóa dữ liệu.

Nhưng anh nợ tôi một câu trả lời.

Vì sao anh không công bố bằng chứng luôn?

Và… vì sao lại để tôi phát hiện?”

Khang nhìn vào màn hình. Tay anh chạm nhẹ vào viền ảnh mẹ đặt cạnh laptop. Gương mặt bà – dịu dàng, lặng lẽ, đứng trước quán cơm xưa – in trên giấy đã sờn.

“Vì tôi không chỉ muốn công lý.

Tôi muốn kẻ ác... tự nhận ra rằng chúng từng nghĩ mình là người tốt.”

Sáng hôm sau – một cú đánh bất ngờ:

Tài khoản Twitter nặc danh “LawBulletVN” – nơi chuyên tung ra thông tin rò rỉ ngành luật – đăng một đoạn trích:

“Một quyết định cưỡng chế sai căn cứ sẽ làm vô hiệu toàn bộ chuỗi dự án tiếp theo. Tài sản hóa thành tội chứng. Lời nói hóa thành bằng chứng.”

– (Nguồn: hồ sơ 471-H)

Kèm theo là ảnh scan một phần giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, trùng với bản mà Hà My vừa tìm thấy.

Nội bộ Thành Minh lập tức hoảng loạn. Tập đoàn đã thế chấp khu đất này trong gói vay hàng trăm tỷ để triển khai phân khu 3 – nếu chứng minh được quyết định cưỡng chế sai luật, thì giá trị tài sản thế chấp không còn hợp lệ.

Và đó… sẽ là cú domino tài chính đầu tiên đổ xuống.

Ở một quán cà phê nhỏ ven biển, Hà My gặp Minh Khang – lần đầu tiên, trực tiếp.

“Anh không cần phải trả lời tất cả.

Tôi chỉ muốn biết… anh làm chuyện này để mẹ anh được yên, hay để anh có lý do để tiếp tục sống?”

– Cô hỏi, ánh mắt không phán xét.

Khang nhìn ra biển. Sóng vỗ nhè nhẹ.

Anh im lặng. Một lúc lâu sau mới trả lời:

“Tôi làm điều này… để những người như mẹ tôi không phải chết thêm lần nữa – trong sự quên lãng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.