công bằng

Chương 7: Muốn Im Lặng?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng họp tầng 21 của Tập đoàn Thành Minh chưa bao giờ căng như sáng nay. Không có báo chí, không có thông báo chính thức, nhưng năm gương mặt cấp cao nhất của hệ thống đều có mặt. Cửa đóng kín, rèm kéo, sóng điện thoại bị chặn.

Trên bàn là những tờ in từ bài đăng của tài khoản LawBulletVN – kèm theo dấu gạch đỏ, chỉ đúng vào giấy chứng nhận quyền sử dụng đất số 73/6, và dòng chữ mờ phía dưới:

“Xem lại: chữ ký so với mẫu lưu tại phường Vĩnh Trung năm 1995 không khớp.”

Một khoảng im lặng.

Rồi bà Ngô Thị Lệ Xuân – Chủ tịch HĐQT – đập bàn:

“Tôi không quan tâm ai là kẻ gửi. Tôi chỉ hỏi: ai giữ bản gốc hợp đồng đất đó suốt 27 năm? Và vì sao nó lại lọt ra ngoài?”

Không ai trả lời.

Bùi Lâm cúi đầu. Anh hiểu. Một khi người như bà Xuân đã ra mặt, thì cuộc chơi giờ không còn là “truy cứu trách nhiệm”, mà là “cắt bỏ để giữ mạng”.

“Lâm. Tôi nghe nói anh là người cuối cùng xử lý hồ sơ 471-H. Vậy anh có 24 giờ. Nếu sau 24 giờ, mọi thứ vẫn chưa im, tôi sẽ xem anh là lỗ hổng cần bịt.”

– Bà nói, lạnh lùng, từng chữ một.

Chiều hôm đó – Bùi Lâm gặp một người lạ trong xe hơi

Người đàn ông ngồi sau tay lái, mặc áo sơ mi nhạt màu, không cà vạt. Kính đen, cằm lún phún râu, giọng nhẹ như gió:

“Anh Lâm. Có người thuê tôi để dọn dẹp những đoạn ký ức bị bung ra. Tôi không cần biết anh có tội hay không. Tôi chỉ hỏi: anh muốn sống ở Sài Gòn thêm vài năm nữa, hay đi… đâu đó xa hơn?”

Bùi Lâm nuốt khan. Tay anh siết lại:

“Tôi... có người trong nhà đang bệnh. Tôi không thể biến mất.”

“Thế thì hãy làm đúng điều tôi bảo. Lần tới mà thằng Minh Khang hoặc con bé hacker kia liên lạc với anh – kéo dài cuộc trò chuyện ít nhất 15 phút. Tôi cần thời gian xác định tọa độ thực.”

Người đàn ông mỉm cười:

“Không dao. Không súng. Chỉ là câu chuyện giữa những người hiểu nhau.”

Ở một nơi khác – Minh Khang và Hà My ngồi trong một quán cà phê dạng co-working

Họ đang xem lại dữ liệu từ USB đời cũ mà Hà My tìm được. Trong số các file, có một tệp ghi âm bí mật – không rõ người thu là ai. Nhưng giọng trong đoạn hội thoại thì rất rõ:

“Mấy cái đất rẻ thế này mà cũng không chịu giao à? Được rồi. Cưỡng chế. Không có hồ sơ thì mình tạo. Không chịu ký thì mình ký thay.”

– “Anh ký thay à?”

– “Ký thay hộ lý tưởng. Dân nó nghèo, có hiểu gì đâu. Miễn có mộc là tòa sẽ tin.”

Câu nói đó, nếu được xác minh, là bằng chứng hình sự.

Hà My cứng người:

“Cái này... nếu tung ra thì không còn là phá hoại tài sản hay khiếu nại hành chính nữa. Đây là tội làm giả giấy tờ – cấu thành hình sự. Có thể đi tù.”

Minh Khang khẽ gật đầu:

“Tôi không muốn ai ngồi tù.

Tôi muốn kẻ đó... nói câu này lại, trước công chúng.

Lần này – không được phép dùng từ 'lỡ miệng'.”

Tối hôm đó – Hà My nhận được email lạ từ một người bạn cũ trong ngành an ninh mạng:

“Tớ thấy cậu dính vụ LawBullet rồi.

Có tin đồn: Thành Minh sắp mời hẳn bên xử lý truyền thông khủng khởi động ‘truyền thông đảo chiều’.

Tức là: biến nạn nhân thành kẻ gây rối.

Tên Khang… sẽ bị gọi là ‘kẻ khủng bố pháp lý’.

Và cậu... là hacker tiếp tay.”

Hà My đọc xong, tay siết chặt.

Cô biết chiêu này. Rất quen. Trong một xã hội nơi sự im lặng được tặng thưởng, còn người lên tiếng bị truy lùng, kẻ ác không cần giấu. Chúng chỉ cần... định nghĩa lại đúng – sai bằng cách kiểm soát câu chuyện.

Minh Khang nhận một tin nhắn từ số máy lạ – chỉ có 3 chữ:

"Mày sắp thua."

Anh cười nhạt.

Anh đã đoán trước sẽ có ngày này. Ngày mà phe bên kia bắt đầu công khai “tẩy trắng” bằng báo chí, truyền thông, dư luận mạng. Ngày mà anh bị biến thành “thằng rối loạn tâm thần, ám ảnh công lý”.

Anh mở laptop. Gõ vài dòng, gửi đến hộp thư của 4 tòa soạn độc lập – kèm theo nội dung video, giấy tờ, và một câu tiêu đề email duy nhất:

“Tôi là người sống sót cuối cùng từ căn nhà 73/6 – và tôi có điều để nói.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.