Mùa xuân năm ấy, mưa đã dứt hẳn.
Những cánh đào ven thôn bắt đầu nở, nhuộm cả triền núi thành sắc hồng phấn dịu dàng.
Tô Linh ngồi trước hiên, vá lại chiếc áo sờn vai, bên cạnh là chén trà đã nguội lạnh.
Đã gần ba tháng kể từ ngày người mang tên Thẩm Duệ rời đi.
Hắn nói sẽ quay lại khi gió xuân trở về, nhưng giờ xuân đã qua nửa mùa, chỉ còn tiếng gió thổi qua rặng trúc, không mang theo dấu chân ai.
Tô Linh vẫn giữ miếng ngọc bội hắn trao — mặt ngọc mát lạnh, chạm khắc hình trăng khuyết. Nàng từng nhiều lần soi nó dưới ánh trăng, cảm thấy như trong đó còn lưu lại hơi thở của người ấy.
“Thẩm Duệ…” — nàng khẽ gọi, như gọi một giấc mộng xa xăm.
Nhưng giấc mộng đó đã bắt đầu tan biến, kể từ ngày đoàn kỵ binh của triều đình xuất hiện nơi cổng thôn.
Giữa trưa, bụi tung mù mịt.
Người dân hoảng hốt tản ra hai bên đường. Đội kỵ binh khoác giáp bạc, cờ thêu hình rồng vàng bay phần phật. Dẫn đầu là một viên quan mặc áo xanh, khuôn mặt nghiêm nghị.
“Chiếu chỉ của Hoàng thượng!” — tiếng hô vang khiến ai nấy quỳ rạp.
Tô Linh theo bản năng cũng cúi đầu, nhưng trong lòng lại dấy lên một linh cảm lạ lùng.
Quan sứ mở cuộn lụa vàng, giọng dõng dạc vang khắp thôn:
“Hoàng thất Thẩm quốc vì loạn hậu cung năm xưa mà thất lạc công chúa thứ sáu. Nay có tin nàng còn sống nơi dân gian. Truyền chỉ cho toàn dân, hễ ai thấy thiếu nữ mang vết bớt hình trăng khuyết sau vai, lập tức trình báo. Ai báo được, thưởng ngàn lượng vàng; ai che giấu, tội như phản nghịch.”
Cả thôn xôn xao.
“Công chúa bị thất lạc sao?” – “Trời ơi, hơn mười năm rồi mà vẫn còn tìm ư?” – “Nghe nói ngày xưa có người tráo con trong cung…”
Tô Linh lặng người.
Vết bớt hình trăng khuyết… sau vai?
Tim nàng khẽ run. Miếng ngọc trong tay cũng khắc hình trăng khuyết. Một trùng hợp quá khớp khiến nàng bất giác siết chặt ngọc bội.
Đêm đó, nàng không ngủ được.
Ngoài cửa sổ, trăng thật mảnh, cong như vết bớt trên vai nàng.
Tô Linh ngồi trước bàn, lật đi lật lại miếng ngọc bội. Dưới ánh trăng, mặt ngọc phản chiếu ký hiệu nhỏ như hoa văn hoàng thất.
Nàng từng thấy biểu tượng này — trên bức họa cũ trong miếu làng, miêu tả y phục của Thái tử.
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.
Người tên Thẩm Duệ kia…
Chẳng lẽ…
Không, không thể nào. Hắn chỉ là một kẻ lữ khách.
Một người đàn ông vô tình ngã ngựa trong đêm mưa. Một người từng nói rằng “nơi đó không có ai để tin.”
Nhưng tim nàng lại không chịu nghe lý trí. Nó đập dồn dập, như muốn vỡ ra cùng cơn gió đêm.
Sáng hôm sau, triều đình cho người đến từng nhà khám xét.
Khi đến lượt Tô Linh, nàng vội giấu ngọc bội trong áo.
“Cô nương, xin cho xem vai trái.” – tên lính nói, giọng không kiên nhẫn.
Nàng sững người, toan cởi áo ngoài thì chợt có tiếng hô to từ ngoài ngõ:
“Dừng tay!”
Một vị tướng trẻ cưỡi ngựa bước vào. Áo giáp bạc sáng lóa dưới nắng, đôi mắt sắc lạnh như nước hồ mùa đông.
“Ta là Hàn Vũ, thân tín của Thái tử. Việc tra xét, để ta hỏi.”
Người dân đều quỳ, chỉ còn Tô Linh đứng ngơ ngác, không biết nên hành lễ ra sao.
Ánh mắt Hàn Vũ dừng lại trên khuôn mặt nàng, thoáng kinh ngạc — như thấy một bóng hình quen thuộc.
“Cô nương tên gì?”
“Tô… Tô Linh.”
“Có từng gặp người nào lạ mặt trước đây không?”
Nàng mím môi, khẽ lắc đầu.
Hàn Vũ quan sát kỹ, rồi chậm rãi nói:
“Ngươi có vết bớt sau vai, phải không?”
Câu hỏi khiến máu nàng như đông lại.
Không đợi nàng đáp, hắn tiếp:
“Ngươi không cần sợ. Nếu thật là người mà chúng ta tìm, triều đình sẽ trọng đãi. Còn nếu không, cũng chẳng ai làm khó dân thường.”
Giọng nói ấy không lạnh lẽo như ban đầu, mà đầy ẩn ý.
Tô Linh muốn nói không, nhưng trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh người tên Thẩm Duệ chợt hiện lên trong tâm trí nàng — nụ cười, ánh mắt, và câu hứa “Khi gió xuân trở lại, ta sẽ quay về.”
Bàn tay nàng khẽ run. Cuối cùng, nàng gật đầu rất nhẹ.
Chiều hôm ấy, thôn Tử Mộc bị phong tỏa.
Hàn Vũ đưa Tô Linh rời đi bằng xe ngựa. Dân làng tiễn ra tận cổng, người thì chúc phúc, người thì thầm sợ hãi.
Trên đường, nàng nhìn qua khe rèm, thấy cánh đồng đang thay lá non. Gió xuân thật sự đã đến.
Nhưng người nàng mong — lại không phải kẻ đang ngồi trước mặt.
Hàn Vũ nhìn nàng, ánh mắt pha lẫn thương hại và nghi ngờ.
“Cô nương, ngươi có biết thân phận mình quan trọng thế nào không?”
“Ta chỉ là người dân trong thôn, chẳng hiểu gì cả.”
“Có lẽ là thế…” – hắn trầm giọng – “Nhưng trong cung, có người chờ ngươi từ rất lâu rồi.”
Hoàng thành Thẩm quốc – tráng lệ như một bức họa.
Khi xe ngựa dừng trước cổng cung, Tô Linh cảm giác như mình vừa đặt chân vào một thế giới khác: tường cao ngói đỏ, mái cung cong vút như cánh phượng, và vô số ánh mắt nhìn nàng như nhìn một vật thể lạ.
Bên trong, quan thái giám đọc chiếu chỉ, giọng vang vọng khắp điện:
“Thiên tử chiếu định, tìm được công chúa thất lạc mười tám năm, nay đón vào cung, phong hiệu Chiêu Linh Công chúa.”
Tô Linh quỳ, đầu gối chạm nền lạnh buốt.
Tất cả như một giấc mơ.
Khi nàng ngẩng đầu lên, người bước từ ngai vàng xuống chính là Thái tử Thẩm Duệ — kẻ từng ngã ngựa giữa đêm mưa, từng cười dịu dàng nói rằng gió xuân sẽ mang hắn trở lại.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Một thoáng im lặng đến nghẹt thở.
Chàng vẫn là chàng, nhưng giữa họ giờ đã có cả bầu trời của quyền lực, danh phận và những lời không thể nói ra.
“Ngươi…” – môi Thẩm Duệ khẽ mấp máy, giọng trầm khàn – “là công chúa… sao?”
Nàng cười nhạt, giọng nghẹn lại trong cổ họng:
“Ta cũng không biết… chỉ biết rằng, khi gió xuân trở lại, ngài thật sự đã quay về.”