công chúa bị lãng quên

Chương 3: Cung Điện Vàng Và Xiềng Xích Vô Hình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hoàng cung Thẩm quốc, tháng Ba năm Vĩnh Thái thứ mười ba.

Trời vẫn còn mưa phùn nhẹ.

Tô Linh — giờ là Chiêu Linh Công chúa — được an trí tại Chiêu Hoa Điện, cung điện vốn dành cho công chúa dòng đích.

Tường trắng, ngói lưu ly, vườn hoa nở quanh năm.

Đẹp đến ngạt thở, nhưng bước qua cổng ấy rồi, nàng mới biết thế nào là ngục giam bằng vàng.

Mọi thứ đều được sắp đặt sẵn: giờ thức, giờ học cung quy, người hầu, y phục, thậm chí cả cách nàng phải mỉm cười khi gặp người khác.

“Công chúa, xin hãy ngồi thẳng lưng hơn một chút.” – giọng cung nữ dạy lễ nhỏ nhẹ vang lên.

“Vâng…” – Tô Linh đáp, cố giữ nụ cười mỏi mệt.

Đã ba ngày kể từ khi vào cung, nàng chưa một lần được nói chuyện riêng với Thẩm Duệ.

Trong buổi yến đón nàng hôm ấy, chàng chỉ đứng xa xa, ánh mắt thoáng lạnh như băng.

Người ta nói, Thái tử rất bận việc triều chính, không tiện đến thăm.

Nhưng Tô Linh biết, sự xa cách ấy không chỉ vì công vụ.

Đêm thứ tư.

Trăng lên, lặng lẽ như hơi thở của đêm.

Nàng khoác áo choàng, lén bước ra khỏi điện.

Cung nữ trực gác đã ngủ gật, chẳng ai để ý đến bóng người nhẹ bước như sương.

Tô Linh men theo hành lang dài, qua mấy dãy ngọc thạch, đến trước Tư Minh Các — nơi Thái tử thường làm việc.

Ánh sáng trong các vẫn còn.

Nàng dừng lại, tim đập dồn.

“Ngươi tìm ai?” – một giọng nam trầm trầm vang lên sau lưng.

Nàng giật mình quay lại — chính là Hàn Vũ, vị tướng đã đưa nàng vào cung.

“Ta… ta chỉ muốn gặp Thái tử.”

Hàn Vũ nhìn nàng thật lâu, rồi khẽ lắc đầu:

“Không phải lúc này, công chúa. Điện hạ đang bàn việc cùng các trọng thần.”

“Chẳng lẽ… ngay cả một lời hỏi thăm cũng không được sao?” – nàng khẽ nói, giọng run rẩy.

Hàn Vũ im lặng. Ánh mắt hắn dường như có điều gì xót xa, nhưng cuối cùng chỉ nói:

“Thần khuyên người, đừng để trái tim khiến mình lạc đường.”

Nàng quay về Chiêu Hoa Điện.

Cơn mưa xuân bắt đầu rơi. Mỗi hạt mưa chạm mái ngói, vang lên như tiếng vỡ trong lòng.

Tô Linh ngồi bên cửa sổ, lấy miếng ngọc bội ra ngắm.

Ánh sáng yếu ớt phản chiếu gương mặt mờ nhạt của nàng.

Ngày đó, chàng đã đeo nó lên cổ nàng, cười khẽ:

“Nếu một ngày ngươi thấy ta, hãy đưa miếng ngọc này. Ta sẽ biết đó là người ta từng nợ một lời hứa.”

Giờ đây, nàng đã đưa ngọc bội ra. Nhưng đổi lại, chỉ có một bức tường lạnh lẽo mang tên thân phận.

Sáng hôm sau, nàng được triệu đến Thái tử điện.

Lần đầu tiên sau nhiều ngày, nàng được gặp lại chàng.

Thẩm Duệ mặc triều phục đen thêu rồng bạc, đứng trước án thư đầy tấu chương.

Khi nàng bước vào, chàng chỉ khẽ liếc nhìn, ánh mắt xa lạ như chưa từng quen biết.

“Tô Linh…” – giọng chàng bình thản – “À, nay phải gọi là Chiêu Linh công chúa. Hẳn trong cung có người dạy lễ cho muội rồi?”

Nàng cúi đầu: “Vâng, thần… à, thiếp… đang học.”

“Muội không cần xưng ‘thiếp’. Giữa ta và muội, không còn như trước.”

Một câu nói, tựa nhát dao đâm sâu.

Nàng cố mím môi:

“Vì ta là công chúa… còn ngài là Thái tử?”

Thẩm Duệ đặt bút xuống, ngẩng đầu, ánh mắt như có gió lạnh thổi qua:

“Không chỉ thế. Muội là người được thiên hạ dõi theo. Một lời, một ánh mắt của muội đều có thể bị kẻ khác dùng để công kích triều đình. Ta không thể để bất kỳ ai lợi dụng.”

“Vậy… còn tình cảm giữa chúng ta thì sao?”

Chàng im lặng rất lâu.

Cuối cùng chỉ nói:

“Những gì đã qua, cứ coi như giấc mộng.”

Nước mắt trào ra, rơi ướt vạt áo gấm.

Tô Linh nhìn chàng, cảm thấy tất cả những ngày tháng trong thôn Tử Mộc chỉ là ảo ảnh.

Người từng đỡ nàng khi ngã, từng nắm tay nàng dưới cơn mưa, nay lại đứng xa đến thế.

“Giấc mộng…” – nàng cười khẽ – “Nếu vậy, ta tình nguyện không tỉnh.”

Chàng quay đi, giọng nghẹn trong cổ họng:

“Muội không hiểu đâu. Có những giấc mộng… tỉnh rồi mới bảo toàn được cả hai.”

Nói rồi, Thẩm Duệ phất tay ra hiệu lui.

Cánh cửa khép lại, tiếng vang như định mệnh đóng sập giữa hai trái tim.

Đêm ấy, nàng phát sốt.

Cung nữ hoảng hốt chạy đi tìm thái y.

Trong cơn mê, nàng gọi tên chàng không ngừng, nước mắt lăn dài trên má.

Tận khuya, khi mọi người đã mệt lả, chỉ còn một bóng người lặng lẽ bước vào.

Thẩm Duệ ngồi xuống bên giường, nhìn nàng đang thiếp đi.

Bàn tay chàng run rẩy, khẽ lau mồ hôi trên trán nàng.

“Linh nhi… ta không thể bảo vệ muội, nếu còn ở bên muội…” – giọng chàng khẽ như gió thoảng.

Một giọt nước rơi xuống mu bàn tay nàng. Không biết là nước mắt, hay mưa đêm len qua song cửa.

Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, nàng chỉ thấy trên bàn là miếng ngọc bội — được đặt ngay ngắn, sáng trong như ngày đầu tiên.

Bên dưới có một dòng chữ nhỏ được khắc vội:

“Nếu có kiếp sau, ta sẽ đến tìm muội, không mang theo thân phận nào cả.”

Tô Linh ôm ngọc, lặng lẽ cười.

Nụ cười nhạt hơn cả ánh sáng bình minh bên ngoài cửa sổ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×