Từ ngày Thái tử Thẩm Duệ lạnh nhạt, Chiêu Linh Công chúa sống như chiếc bóng trong hoàng cung.
Ngày ngày học lễ, học chữ, học quy củ, nhưng không ai dạy nàng cách học cách quên đi một người.
Tin đồn lan khắp hậu cung:
— “Công chúa mới được đón về là người Thái tử từng gặp trước đây.”
— “Có khi còn là người trong lòng ngài ấy.”
— “Nhưng giờ Hoàng hậu đang muốn gả công chúa cho Sở vương để liên minh hai nước, nghe nói chiếu hôn đã được chuẩn bị…”
Tô Linh nghe tất cả, nhưng chỉ im lặng.
Mỗi lần cầm ngọc bội, lòng nàng lại nhói.
Nếu là hôn nhân chính trị, thì tình cảm kia thật sự đã chết từ lâu rồi.
Ba hôm sau, triều đình mở Yến hội mùa xuân – một lễ lớn để tiếp sứ thần Sở quốc.
Đây cũng là lần đầu công chúa mới ra mắt trước bá quan văn võ.
Tô Linh được chọn y phục đỏ thêu phượng, cổ áo khảm ngọc trai, tóc búi cao cài trâm vàng.
Gương mặt nàng soi trong gương đồng — đẹp dịu dàng, trong sáng, nhưng ánh mắt đã không còn như xưa.
“Công chúa, xin thận trọng trong lời nói.” – cung nữ hầu dặn.
“Biết rồi.” – nàng mỉm cười nhạt.
Buổi yến tại Ngự Hoa Viên, dưới hàng trăm lồng đèn thắp sáng rực trời.
Thẩm Duệ ngồi cạnh Hoàng thượng, gương mặt điềm tĩnh, không một biểu cảm nào khi công chúa bước vào.
Sứ thần Sở quốc – Sở vương Phong Diên, khoảng ba mươi tuổi, ánh mắt sắc bén như chim ưng, dáng người cao lớn, khí chất cương nghị.
Ngay khi nhìn thấy Tô Linh, ánh mắt hắn sáng lên một thoáng — đủ để Hoàng hậu mỉm cười hài lòng.
“Chiêu Linh công chúa, mời ngồi gần Sở vương.”
Nàng hơi khựng lại, rồi vẫn cúi người nhận mệnh.
Bàn tay Thẩm Duệ siết chặt chén rượu, nhưng ánh mắt vẫn giữ vẻ thản nhiên như mặt hồ không gợn sóng.
Trong yến tiệc, Sở vương nói cười vui vẻ, thỉnh thoảng khen công chúa có phong tư hiền hòa.
Còn Tô Linh chỉ cười nhạt, đáp lời như một con rối được lập trình.
Nhưng đến khi Sở vương nâng chén, nói một câu:
“Nếu được cùng công chúa kết thân, thật là phúc của Sở quốc.”
Cả đại điện im lặng.
Tô Linh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Duệ — lạnh, sâu, và đầy giấu kín.
Nàng không biết đó là ghen tuông hay dửng dưng.
“Thần thiếp tuân theo ý chỉ của Hoàng thượng.” – nàng khẽ đáp, giọng run nhẹ.
Một lời thuận hôn, như lưỡi dao cắt đứt tất cả những gì từng có.
Đêm ấy, khi yến kết thúc, trời đổ mưa.
Nàng trở về cung, cởi bỏ trâm vàng, ngồi lặng hàng giờ bên cửa sổ.
“Công chúa…” – cung nữ khẽ nói – “Nếu người không muốn, sao không tâu lên Hoàng thượng?”
Tô Linh mỉm cười yếu ớt:
“Người như ta, thân phận do người khác ban, sống hay gả cũng do người khác định. Tâu để làm gì?”
Cung nữ rưng rưng: “Nhưng Thái tử điện hạ… hình như vẫn…”
“Thôi.” – nàng cắt lời – “Đừng nói thêm.”
Nói thì có ích gì?
Người ấy nay là Thái tử, nàng là công chúa – hai thân phận vừa đủ để trói cả đời.
Nửa đêm, có tiếng gõ cửa rất khẽ.
“Công chúa, có người gửi thư.” – lính gác đưa nàng một cuộn giấy nhỏ, niêm phong bằng sáp đỏ, không đề tên.
Tô Linh mở ra.
Dòng chữ ngắn ngủi, quen thuộc như vết thương cũ:
“Nếu muội không muốn gả, đêm mai đến Tư Minh Các. Một lần cuối cùng.”
Nàng run tay, nhìn nét chữ nghiêng nghiêng — là của Thẩm Duệ.
Đêm hôm sau.
Trăng khuyết, mưa nhẹ.
Tô Linh khoác áo choàng, lặng lẽ đi qua hành lang vắng.
Cửa Tư Minh Các khép hờ. Bên trong ánh nến leo lét.
Thẩm Duệ đứng đó, không mặc triều phục mà chỉ là y phục đen giản dị.
Gương mặt chàng phảng phất mệt mỏi, nhưng khi thấy nàng, ánh mắt bỗng mềm lại.
“Muội đến rồi.”
“Ngài bảo muốn gặp lần cuối… vì sao?” – giọng nàng run.
Thẩm Duệ im lặng, rồi đưa cho nàng một mảnh ngọc — nửa còn lại của chiếc bội ngày xưa.
“Muội có biết vì sao Hoàng thượng đột nhiên tìm lại công chúa?”
Nàng lắc đầu.
“Bởi vì triều đình đang loạn. Có người trong cung mưu phản, muốn dùng thân phận thật của muội để đổi lấy ngôi vị. Họ cần một ‘công chúa thật’ để làm chứng. Còn muội — chỉ là con cờ.”
“Vậy… ta vốn không phải công chúa thật sao?”
“Không.” – giọng chàng nghẹn – “Muội là con của người hộ vệ trung thành năm xưa, bị tráo vào để che giấu công chúa thật đã mất tích. Nhưng giờ, Hoàng hậu và Sở vương muốn lợi dụng điều đó.”
Tô Linh bàng hoàng, nước mắt ứa ra:
“Vậy còn ngài? Ngài định để ta bị ép gả sao?”
Thẩm Duệ siết chặt tay nàng:
“Không. Ta sẽ đưa muội đi, đêm mai.”
“Đi? Nhưng nếu bị phát hiện—”
“Ta sẽ chịu hết.” – chàng nói khẽ, ánh mắt rực sáng – “Cả đời ta, chưa từng cầu xin ai, chỉ xin muội tin ta một lần cuối cùng.”
Ngoài kia, sấm rền vang.
Nến trong phòng chao nghiêng, ánh sáng lay động trên gương mặt hai người.
Tô Linh khẽ gật đầu, lệ hòa trong mưa:
“Nếu đây là tội, ta nguyện cùng ngài chịu.”
Thẩm Duệ siết nàng vào lòng.
Trong giây lát ấy, mọi thân phận, mọi bức tường đều sụp đổ.
Chỉ còn hai người, hai trái tim từng lạc nhau, nay run rẩy tìm lại hơi ấm cũ.
Nhưng ngoài cánh cửa, Hàn Vũ đang đứng lặng trong bóng tối.
Mưa rơi trên vai áo giáp.
Ánh mắt hắn tối lại khi nghe câu nói cuối cùng của Thái tử.
“Điện hạ… người thật sự định phản lại chiếu chỉ sao?” – hắn thì thầm, không biết là đang hỏi Thái tử hay chính mình.
Trên trời, tiếng sấm nổ vang.
Gió cuốn tung đèn nến trong các, ánh sáng tắt phụt.
Một đêm mưa, mở đầu cho cơn bão sẽ quét qua hoàng thành.