công chúa bị lãng quên

Chương 6: Ngục Giam Và Lời Hứa Dưới Ánh Trăng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm trong Thiên Lao lạnh như sắt.

Mùi ẩm mốc trộn lẫn với hương máu khô và tro tàn.

Thẩm Duệ ngồi dựa vào tường đá, mắt nhắm hờ. Bên ngoài, tiếng nước nhỏ giọt từng nhịp như đếm ngược thời gian.

Tay chàng vẫn siết chặt nửa miếng ngọc bội.

Ngọc bội ấy vốn là tín vật của hoàng gia, bị gãy đôi trong đêm trốn chạy.

Nửa còn lại — ở trong tay nàng.

Khi lính canh mở cửa để đưa cơm, chàng mở mắt.

“Có tin gì từ Chiêu Hoa Điện không?”

Tên lính cúi đầu, lắc nhẹ:

“Thần không dám nói bừa, chỉ nghe rằng… công chúa vẫn hôn mê, chưa tỉnh.”

Nghe thế, chàng mỉm cười nhạt, khẽ nói:

“Còn sống là tốt rồi.”

Tên lính cúi đầu, không dám nhìn lâu.

Bởi ánh mắt của vị Thái tử kia — không còn giống người còn hy vọng.

Ba ngày sau, cửa ngục lại mở.

Người bước vào là Hàn Vũ.

Áo giáp hắn vấy bùn, mặt hốc hác, dường như chưa ngủ nhiều đêm.

“Điện hạ.” – Hắn quỳ xuống. – “Thần… xin nhận tội.”

Thẩm Duệ nhìn hắn, giọng trầm tĩnh lạ thường:

“Tội gì?”

“Thần phản bội ngài. Nếu không vì thần báo tin, đêm đó người đã có thể thoát khỏi cung…”

Thẩm Duệ cắt ngang:

“Nếu không có ngươi, nàng đã chết. Ta cảm ơn.”

Hàn Vũ ngẩng đầu, ngỡ ngàng.

Ánh mắt Thái tử dịu đi:

“Ta đã nghĩ, chỉ cần rời khỏi cung, chỉ cần thoát khỏi quyền lực và máu mệnh, là có thể sống như dân thường. Nhưng… ta sai rồi.”

“Điện hạ…”

“Thứ không thể thoát khỏi, không phải là Hoàng vị. Mà là vận mệnh.”

Buổi tối, trăng hạ huyền treo nghiêng ngoài song sắt.

Từ góc tối, một tiếng chim nhỏ vang lên.

Đó là bồ câu tín tín — loài được huấn luyện chỉ truyền thư cho hoàng tộc.

Thẩm Duệ ngẩng lên.

Con chim đáp xuống cửa ngục, mang theo dải lụa nhỏ buộc ở chân.

Chàng run tay gỡ ra.

Trên mảnh lụa thêu một dòng chữ run rẩy:

“Thẩm Duệ, ta vẫn sống.

Đêm ấy, máu của ta chưa khô, ngươi đã quỳ gục trong mưa.

Nếu có kiếp sau, ta không muốn làm công chúa, cũng không muốn gặp ngươi — vì ta sợ, yêu ngươi là tội.”

Chữ viết yếu ớt, nét mực nhòe.

Nhưng từng chữ, như mũi dao đâm thẳng vào tim chàng.

Thẩm Duệ nắm mảnh lụa trong tay, môi khẽ động:

“Nếu yêu là tội, ta nguyện chịu hết phần tội đó cho muội.”

Chàng dùng máu từ cổ tay viết đáp lại, chỉ một câu:

“Ta chưa từng hối hận.”

Buộc lại vào chân chim, thả nó bay qua song sắt, biến mất vào bầu trời đêm.

Cùng đêm đó, tại Chiêu Hoa Điện.

Tô Linh tỉnh dậy sau cơn mê dài.

Ánh trăng chiếu qua rèm ngọc, hắt lên khuôn mặt tái nhợt.

Bên ngoài có người đứng gác — không phải cung nữ, mà là thị vệ cấm quân.

“Ta… đang ở đâu?” – Nàng hỏi, giọng khản đặc.

Một cung nữ tiến đến:

“Thưa công chúa, người đang ở Chiêu Hoa Điện. Hoàng thượng dặn, tạm thời không được ra ngoài.”

“Thẩm Duệ đâu?” – Nàng ngồi bật dậy, hơi thở dồn dập.

Cung nữ cúi đầu, im lặng.

Tô Linh siết chăn, run rẩy:

“Nói đi! Hắn đâu rồi?”

“Điện hạ… bị giam, chờ xét tội.”

Tin như sét đánh.

Nàng bật khỏi giường, lao ra ngoài nhưng lập tức bị cấm vệ chặn lại.

“Công chúa, xin đừng làm khó thần.”

“Các ngươi dám!” – Nàng gào lên, nước mắt ứa ra. – “Người bị thương là ta, người muốn rời cung là ta! Sao lại trừng phạt huynh ấy?”

Không ai trả lời.

Chỉ có tiếng gió đêm len qua khe cửa, lạnh thấu xương.

Đêm thứ hai sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện một con chim nhỏ đáp xuống bệ cửa sổ.

Ở chân chim có buộc dải lụa đỏ — chính là mảnh vải nàng từng thêu tên chàng.

Trên đó viết bằng máu:

“Ta chưa từng hối hận.”

Tô Linh òa khóc.

Nước mắt rơi lên chữ mờ, tan như vệt máu phai.

“Thẩm Duệ… ngươi ngốc lắm. Sao còn nói những lời như thế…”

Những ngày sau, nàng tìm đủ mọi cách để cầu xin Hoàng thượng, nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh:

“Con là công chúa. Hắn là kẻ phản chỉ. Con không thể để tình riêng làm loạn quốc cục.”

Nàng quỳ, trán rớm máu, giọng nghẹn:

“Phụ hoàng… con xin người, tha cho hắn. Nếu cần một người gánh tội, để con làm.”

Hoàng thượng quay lưng, đáp lại bằng một câu khiến nàng chết lặng:

“Hắn đáng bị giam, vì hắn yêu con.”

Từ đó, Tô Linh bị giám lỏng hoàn toàn.

Ngày đêm, nàng chỉ trông mong một lần được thấy chàng, dù chỉ từ xa.

Một tháng sau, Hoàng thượng ban chiếu:

“Thái tử bị tước danh, giam cấm suốt đời.

Công chúa an dưỡng, không được rời cung nửa bước.”

Tin truyền đến Thiên Lao.

Hàn Vũ quỳ ngoài cửa, nghẹn ngào:

“Điện hạ, chỉ cần ngài cúi đầu, người có thể sống.”

Thẩm Duệ cười nhạt, đôi mắt sâu như vực:

“Ta sống để làm gì, nếu người ta yêu bị giam như chim trong lồng?”

Đêm đó, Thẩm Duệ lặng lẽ đứng dậy, nhìn lên ánh trăng soi qua song sắt.

Chàng thì thầm, như nói với ai đó ở rất xa:

“Muội từng nói, nếu có kiếp sau, muội không muốn làm công chúa.

Ta đáp rằng — vậy ta sẽ không làm hoàng tử.

Ta sẽ tìm muội giữa chợ phồn hoa, đưa muội một nhành hoa, và không để ai cướp muội khỏi ta nữa.”

Ánh trăng chiếu lên nửa ngọc bội trong tay.

Một giọt máu rơi xuống, khắc sâu vào đường nứt, như dấu ấn của định mệnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×