Buổi sáng, tiếng trống nghi lễ vang lên khắp hoàng thành.
Người dân chen chúc ngoài cổng cung, háo hức chờ đợi tin mừng:
“Công chúa Tô Linh được phong làm Chiêu Dương Công Chúa, kế thừa dòng chính của hoàng thất.”
Tin như sấm giữa trời.
Không ai biết rằng, đằng sau lễ phong ấn rực rỡ kia — là một âm mưu đã được toan tính kỹ càng.
Trong điện Thiên Tường, hoàng thượng ngồi trên ngai vàng, gương mặt không biểu cảm.
Trước mặt ông, Tô Linh khoác áo long bào nữ, đầu đội mũ ngọc, môi tái nhợt.
Ánh mắt nàng trống rỗng, không phải vì sợ, mà vì… chẳng còn cảm giác nào đủ mạnh để khiến tim nàng run nữa.
“Trẫm phong con làm Chiêu Dương Công Chúa, phụ trách quản lý chính vụ nội cung, đồng thời đính hôn cùng Thân vương Bắc Cảnh – Mộ Dung Trạm.”
Nàng ngẩng đầu, toàn thân run lên.
“Phụ hoàng, người nói gì?”
“Con nghe rồi.” – Giọng Hoàng thượng lạnh. – “Đây là mệnh.”
“Nhưng con không thể!” – Nàng bước tới, giọng nghẹn. – “Con đã có người trong lòng!”
Cả điện nín lặng.
Ánh mắt Hoàng thượng chợt tối đi, tựa hồ có lưỡi dao sắc bén giấu sau vẻ điềm tĩnh.
“Người đó… là Thẩm Duệ?”
Nàng cắn môi, không đáp, nhưng ánh mắt đã thừa nhận tất cả.
Tiếng rơi của ly ngọc vang giòn tan.
“Đủ rồi!” – Hoàng thượng quát, giọng trầm như sấm. – “Ngươi quên thân phận của mình rồi sao? Hắn là kẻ phản chỉ, ngươi dám nhắc đến tên hắn trước mặt trẫm?”
Nàng quỳ xuống, nước mắt rơi, giọng run rẩy:
“Phụ hoàng, người có thể giam con, có thể trừng phạt con, nhưng đừng ép con gả cho người khác. Mộ Dung Trạm… con không biết hắn là ai, con không thể—”
“Ngươi không cần biết.” – Hoàng thượng quay lưng, giọng lạnh như băng. – “Con chỉ cần nhớ, ngươi là công chúa của Đại Vân.
Một công chúa không được phép có trái tim riêng.”
Buổi lễ vẫn diễn ra như đã định.
Trên quảng trường Thiên Hoa, hàng trăm quan lại quỳ dưới bậc thềm, tiếng hô vang dậy:
“Cung chúc Chiêu Dương Công Chúa vạn thọ vô cương!”
Trên cao, nàng đứng im, đôi mắt không nhìn ai, chỉ dõi về hướng Thiên Lao xa xa — nơi có một người vẫn đang bị xiềng giam trong bóng tối.
Cùng lúc đó, trong ngục.
Thẩm Duệ bị ép quỳ trước án thư, nơi hai vị đại thần đang đọc bản “tuyên tội”.
“Thẩm Duệ, phạm tội mưu phản, bỏ trốn cùng công chúa, bị giáng tước vị, giam cấm suốt đời.
Nếu có ý kháng chỉ, lập tức xử trảm.”
Chàng im lặng, chỉ mỉm cười nhạt.
“Mưu phản? Ta phản điều gì?
Phản lại ngai vàng… hay phản lại một mệnh lệnh khiến người ta phải sống mà không được yêu?”
Lời nói khiến cả ngục im bặt.
Một viên quan già khẽ thở dài:
“Điện hạ, ngài vẫn cố chấp như vậy sao?”
“Cố chấp…” – Thẩm Duệ khẽ cười – “là thứ duy nhất ta còn.”
Đêm hôm đó, Hàn Vũ lén vào ngục.
Hắn đặt một cuộn da dê xuống trước mặt Thẩm Duệ.
“Đây là mật chỉ. Nếu ngài ký vào, nhận tội, ngài có thể được tha tội chết.
Nhưng… phải rời khỏi kinh thành vĩnh viễn, và không bao giờ được gặp công chúa nữa.”
Thẩm Duệ nhìn tờ giấy, ánh mắt tối dần.
“Thoát thân… bằng cách quên nàng sao?”
“Điện hạ, nếu ngài không ký, Hoàng thượng sẽ—”
“Ta biết.” – Chàng ngắt lời. – “Nhưng nếu sống mà không được nhìn thấy nàng, chẳng khác nào chết.”
Hàn Vũ gào lên, giọng khản đặc:
“Thái tử! Người chết rồi, ai bảo vệ công chúa đây?”
Câu hỏi ấy khiến cả hai im lặng rất lâu.
Thẩm Duệ nhắm mắt, khẽ nói:
“Ngươi nói đúng. Nếu ta không sống, ai bảo vệ nàng?”
Ba ngày sau.
Lễ đính hôn giữa Chiêu Dương Công Chúa và Mộ Dung Trạm được ấn định.
Tin tức ấy được cố tình truyền đến Thiên Lao.
Đêm đó, Thẩm Duệ không ngủ.
Chàng nhìn lên song sắt, ánh trăng lạnh chiếu vào đôi mắt sâu.
Trong tay, miếng ngọc bội gãy đã mòn, vết nứt nhuộm đỏ.
Chàng thì thầm, giọng khản khô:
“Muội sắp thuộc về người khác rồi sao?”
Giây sau, chàng gọi lính canh, giọng bình tĩnh đến lạ:
“Ta đồng ý ký vào mật chỉ.
Nhưng trước khi đi, ta muốn gặp nàng một lần.”
Sáng hôm sau, Hàn Vũ được lệnh hộ tống Thẩm Duệ ra khỏi ngục.
Người ngoài không ai biết, đây không phải là cuộc tha tội, mà là một thỏa thuận ngầm.
Trước khi bị đưa đi xa, Thẩm Duệ được phép đứng ngoài tường Chiêu Hoa Điện — nơi nàng ở.
Không được gặp mặt, không được nói, chỉ được nhìn từ xa.
Nàng đứng bên cửa sổ, áo trắng nhẹ lay, ánh trăng phủ mờ.
Chàng nhìn thấy nàng, nàng cũng nhìn thấy chàng.
Khoảng cách chỉ vài trượng, nhưng giữa họ là cả ngàn lớp xiềng xích.
Gió đêm thổi qua, mang theo mảnh lụa đỏ từng gắn vào chân chim.
Nó bay lượn, rồi rơi xuống giữa hai người.
Thẩm Duệ giơ tay, như muốn nắm lấy — nhưng lính đã kéo chàng đi.
Tô Linh bật khóc, gọi trong tuyệt vọng:
“Thẩm Duệ!”
Tiếng gọi ấy tan vào gió, nhưng chàng vẫn nghe.
Chàng không quay lại, chỉ khẽ nói:
“Đừng đợi ta… nếu có thể, hãy sống.”
Khi xe ngựa khuất dần, Tô Linh quỵ xuống.
Bên cạnh, cung nữ run rẩy khẽ nói:
“Công chúa, xin người nén đau. Lễ đính hôn… sắp bắt đầu.”
Nàng siết chặt mảnh lụa trong tay, nước mắt rơi ướt đẫm.
“Đính hôn sao…?
Nếu đã là lễ giả, vậy để ta diễn cho đến cùng.”
Ba ngày sau, lễ đính hôn được cử hành long trọng.
Nàng khoác y phục gấm đỏ, nhưng giữa lễ đường, khi Hoàng thượng tuyên chiếu, nàng bỗng cười nhạt, rồi bước xuống bậc thềm, nói rõ từng chữ:
“Thần nữ Tô Linh, xin từ hôn.”
Tiếng hô vang khắp điện, kinh hoàng.
Hoàng thượng đứng bật dậy, giận dữ:
“Ngươi biết mình đang nói gì không?”
Nàng nhìn thẳng vào người cha đã từng yêu thương, nước mắt rơi mà vẫn cười:
“Con biết. Con chỉ muốn sống một lần là chính con, không phải một công chúa, không phải quân cờ.
Và người con muốn lấy… mãi mãi chỉ có một.”