công chúa hư hỏng của tôi

Chương 3: VÂN GỖ TRÊN DA


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Aelia trở về phòng trước bình minh, trèo qua cửa sổ một cách lặng lẽ. Lớp lụa sa tanh cô bỏ lại trên sàn đã không còn sự lạnh lẽo vô hồn nữa; nó dường như đã thấm đẫm mùi hương của đêm, của gió, và của gỗ đàn hương. Cô vội vã tắm rửa, cố gắng loại bỏ mùi hương của "tội lỗi" bám trên da thịt, nhưng kỳ lạ thay, cô không hề muốn nó biến mất.

Khi nữ hầu Elara bước vào phòng, Aelia đã khoác lên mình chiếc áo choàng tắm nhung dày và ngồi trước bàn trang điểm.

"Điện hạ, người dậy sớm vậy," Elara ngạc nhiên, cố tình không nhìn vào sự bừa bộn nhỏ trên sàn phòng.

Aelia chỉ mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và tự tin hơn bất cứ lúc nào trong tuần qua. "Ta ngủ không sâu, Elara. Có quá nhiều thứ phải suy nghĩ."

Thực tế, Aelia đã ngủ rất sâu, một giấc ngủ bị ám ảnh bởi hình ảnh bàn tay chai sạn của Kaito và ánh mắt sắc bén của anh ta. Giờ đây, mọi nghi thức cung đình đều trở nên nhạt nhẽo và giả tạo hơn.

Buổi sáng đó, Aelia phải đối diện với Công tước Ravil trong buổi trà sáng chính thức. Công tước là một người đàn ông trung niên, giàu có và quyền lực, nhưng có đôi mắt nhỏ và sự tự mãn khó chịu.

Khi Ravil bước vào phòng khách, hắn cúi chào một cách trang trọng, nhưng ánh mắt hắn không giấu nổi sự chiếm hữu khi lướt qua thân hình Aelia trong bộ váy lụa trang nhã.

"Công chúa của ta, người trông thật rạng rỡ hôm nay," Ravil nói, giọng hắn sền sệt, khiến Aelia cảm thấy ghê tởm. "Sắc đẹp này đáng lẽ chỉ nên được ngắm nhìn bởi người có quyền sở hữu nó thôi."

Aelia khẽ nhấp một ngụm trà, giữ vẻ mặt hoàn hảo. "Ngài nói đúng, Công tước. Sắc đẹp, cũng như nghệ thuật, chỉ nên được chiêm ngưỡng bởi những người biết thực sự trân trọng nó."

Ravil không nhận ra sự châm chọc ẩn ý. Hắn bắt đầu nói về việc sáp nhập một vùng đất nhỏ với lãnh địa của hắn sau đám cưới, một cuộc trò chuyện khô khan về quyền lực và tài sản.

Trong khi Ravil thao thao bất tuyệt, Aelia đột nhiên nhớ lại lời nói của Kaito: “Mùi hương của cô là mùi hương của tội lỗi cấm kị.”

Cô cảm thấy ngón tay mình hơi ngứa ran, và cô lặng lẽ luồn tay xuống dưới gấu váy. Cô đang đeo chiếc vòng tay bằng vàng mà Hoàng gia tặng, nhưng cảm thấy nó nặng nề và giả tạo. Cô tưởng tượng ra những vân gỗ trên mảnh điêu khắc của Kaito. Những đường nét thô ráp nhưng chân thật đó còn gợi cảm và cuốn hút hơn tất cả kim cương của Ravil.

"Công chúa có vẻ đang mơ màng," Ravil nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Hắn nhoài người về phía trước, ánh mắt lộ rõ sự không hài lòng.

"Tôi đang nghĩ về nghệ thuật, thưa Công tước," Aelia trả lời nhanh chóng, giữ giọng điệu lạnh lùng. "Tôi đang suy nghĩ về việc liệu những nhà điêu khắc vĩ đại có thể tạo ra tác phẩm từ sự gò bó hay không. Hay chỉ có tự do mới sinh ra kiệt tác?"

Ravil cười khẩy. "Nghệ thuật là một sở thích đáng yêu, nhưng đó là công việc của những người thấp kém. Nhiệm vụ của người là cai trị. Vẻ đẹp của người đã là một kiệt tác rồi, Công chúa. Nó cần được bảo vệ, và chỉ cần thuộc về một người đàn ông quyền lực."

Cơ thể Aelia căng thẳng dưới lớp lụa. Sự kiên nhẫn của cô sắp cạn.

"Vậy thì tôi e rằng, thưa Công tước," Aelia nói, đặt tách trà xuống một cách dứt khoát, "ngài đang nhầm lẫn giữa kiệt tác và một con rối. Tôi không phải là bức tượng để ngài điêu khắc theo ý mình."

Sự thẳng thắn bất ngờ của cô khiến Ravil cau mày. Mặc dù hắn cố gắng mỉm cười che đậy, nhưng sự tức giận và sở hữu thoáng hiện trong mắt hắn.

"Công chúa của ta, người thật biết đùa. Sự duyên dáng đó thật quyến rũ," hắn nói, chuyển chủ đề một cách nhanh chóng.

Aelia biết cô đã tạo ra một rạn nứt nhỏ trong mối quan hệ này. Cô đã thể hiện sự "hư hỏng" đầu tiên của mình ngay tại cung điện, không chỉ bằng hành động trốn đi, mà bằng chính lời nói.

Buổi chiều, Aelia phải tham dự một buổi học khiêu vũ. Đó là bài học cuối cùng để chuẩn bị cho dạ tiệc sinh nhật. Giáo viên là một người đàn ông lớn tuổi, cứng nhắc.

Trong suốt điệu Waltz, cô phải đặt tay lên vai người giáo viên, di chuyển theo từng bước đã được quy định nghiêm ngặt. Nhưng trong đầu cô lại tái hiện lại hình ảnh của Kaito, với những ngón tay dính bụi gỗ và vẻ mặt không chút e ngại. Cô tưởng tượng ra một điệu nhảy khác: không phải Waltz, mà là một điệu nhảy hoang dã, tự phát, nơi cô không cần phải đếm bước mà chỉ cần theo đuổi nhịp đập của riêng mình.

Trong một khoảnh khắc mất tập trung, cô bước hụt. Người giáo viên cau mày.

"Điện hạ! Người phải tập trung! Điệu Waltz không thể được thực hiện bằng sự lơ đãng!"

Aelia xin lỗi, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy chiến thắng. Cô đã thực sự lơ đãng. Tinh thần của cô đã trốn khỏi chiếc lồng lụa, và chỉ có thân xác cô còn ở lại cung điện này.

Khi màn đêm buông xuống, sự bồn chồn của Aelia tăng lên. Cô không thể chịu đựng được ý nghĩ phải trải qua một đêm nữa mà không có mùi gỗ đàn hương và không có sự thách thức từ Kaito.

Lúc này, cô không còn trốn thoát vì tò mò nữa. Cô trốn thoát vì cần thiết. Kaito đã trở thành một loại chất kích thích tinh thần, một loại thuốc phiện cấm kị cô phải có.

Sau khi đảm bảo mọi người đã lui về nghỉ ngơi, Aelia lại khoác lên chiếc áo len thô ráp và khăn trùm đầu. Lần này, cô mang theo một vật: một chiếc trâm cài kim cương nhỏ, lấp lánh nhưng không quá phô trương. Cô biết Kaito sẽ không nhận tiền, nên cô cần một loại vật trao đổi mang tính biểu tượng hơn.

Cô vượt qua bức tường lần thứ hai, nhưng lần này với một sự dễ dàng đáng ngạc nhiên. Cảm giác đau đớn từ vết xước hôm qua đã biến mất, thay vào đó là sự nhận biết và quen thuộc của một kẻ phá luật.

"Hẻm Giấc Mơ Khắc Chạm" chào đón cô bằng sự ấm áp quen thuộc. Ánh đèn dầu từ xưởng của Kaito vẫn sáng.

Cô đẩy cửa bước vào. Lần này, Kaito đang làm việc ở góc phòng, lưng quay về phía cô. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng dao khắc nhẹ nhàng trên gỗ.

Anh ta không quay lại, dường như đã chờ đợi sự xuất hiện của cô.

"Cô quay lại rồi, Công chúa trốn nhà," anh ta nói mà không hề ngước nhìn. "Tôi tưởng những lời đe dọa từ những quý ông thanh cao đã khiến cô sợ hãi rồi chứ."

Aelia tiến đến gần, đặt chiếc trâm kim cương lên bàn làm việc, ngay bên cạnh mảnh gỗ. Ánh sáng vàng phản chiếu rực rỡ từ kim cương.

"Tôi không sợ Ravil," Aelia nói, giọng cô đầy kiên quyết. "Và đây không phải là tiền. Đây là một thứ không thể dùng để khắc, nhưng có thể dùng để đánh đổi một câu chuyện."

Kaito quay người lại. Ánh mắt anh ta nhìn vào chiếc trâm, rồi nhìn vào Aelia. Đôi mắt anh ta lộ rõ sự khinh thường đối với vật chất xa hoa, nhưng lại có sự tò mò không giấu diếm với hành động của cô.

"Thú vị," anh ta nhặt chiếc trâm lên, lật nó qua lại một cách thô bạo. "Kim cương được tạo ra dưới áp lực, cũng như cô, Công chúa. Vậy câu chuyện đầu tiên là gì?"

Aelia hít một hơi sâu. Cô kể cho anh nghe về buổi trà sáng hôm nay, về sự giả dối của Ravil, và về cảm giác ngột ngạt khi bị đối xử như một món đồ nội thất quý giá. Cô kể về điệu Waltz vô hồn.

Khi cô kết thúc, Kaito đặt chiếc trâm xuống. Anh ta vươn bàn tay thô ráp của mình ra, không chạm vào cô, mà chạm vào khoảng không ngay bên cạnh má cô.

"Đó không phải là chuyện về sự tự do," anh ta nói khẽ. "Đó là chuyện về một người phụ nữ khao khát được chạm vào một cách chân thật, thay vì bị nhìn chằm chằm một cách chiếm hữu."

Lời nói của anh ta như một cú đánh mạnh vào sự tự chủ của cô, nhưng nó lại mang đến một cảm giác giải thoát kỳ lạ. Cô không thể phủ nhận.

"Vậy thì, anh có thể dạy tôi cách chạm vào sự tự do không?" Aelia hỏi, cô tiến lại gần hơn, để hơi thở của mình hòa vào không khí giữa họ.

Kaito nhếch môi. "Điều đó rất nguy hiểm, Aelia. Tự do thật sự đòi hỏi sự trần trụi. Cô đã sẵn sàng cởi bỏ tất cả lụa là chưa?"

Aelia nhìn thẳng vào mắt anh ta. Trong ánh đèn dầu mờ ảo, lời nói của họ không còn là một cuộc thỏa thuận nữa, mà là một lời hứa hẹn cấm kị.

"Chưa," Aelia thì thầm, "Nhưng tôi đang học cách chuẩn bị."

Kaito gật đầu. Anh ta quay lại bàn làm việc, lấy mảnh gỗ và bắt đầu khắc. Chiếc trâm kim cương lấp lánh bị bỏ lại trên góc bàn, bị lãng quên. Chỉ có Aelia và người thợ thủ công, cùng với công việc sáng tạo của họ, tồn tại trong bóng tối.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×