Đêm thứ ba, Aelia quay lại xưởng của Kaito. Cô đã không ngủ yên được chút nào. Hình ảnh Kaito, với những lời nói sắc như dao khắc của anh ta, đã chiếm trọn tâm trí cô, khiến những bức tường lụa của cung điện dường như càng thêm ngột ngạt.
Lần này, cô mang theo chiếc vòng cổ ngọc trai mà Hoàng hậu đã tặng. Cô đặt nó lên bàn, bên cạnh chiếc trâm kim cương vẫn nằm đó, bụi bặm nhưng rực rỡ dưới ánh đèn dầu.
"Câu chuyện đêm nay là gì?" Kaito hỏi, anh ta đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, tay giữ một tấm gỗ sồi thô.
"Về sự gò bó của trang sức," Aelia nói. "Tôi phải đeo hàng tá ngọc trai và kim cương để thể hiện giá trị. Nhưng chúng nặng nề và lạnh lẽo. Tôi muốn biết cảm giác của một thứ gì đó chân thật."
Kaito không nói gì. Anh ta cầm chiếc vòng cổ ngọc trai lên, nhìn chằm chằm vào những viên ngọc sáng bóng, rồi ném nó sang một góc. Tiếng cạch khô khốc của ngọc trai chạm vào nền đá vang lên, và Aelia thấy một cảm giác giải thoát nho nhỏ.
"Ngọc trai là nước mắt của một con vật bị cầm tù, được tô vẽ để làm hài lòng những người cầm tù," Kaito nói, giọng anh ta chứa đầy sự khinh miệt. "Tôi sẽ không khắc cho cô bằng nước mắt."
Anh ta đứng dậy, bước đến một góc phòng và lấy ra một khúc gỗ nhỏ, cũ kỹ, có lẽ là gỗ lũa.
"Bài học hôm nay, Aelia," anh ta nói, dùng tên cô một cách thân mật, không hề có tước vị. "Là về sự cảm nhận."
Anh ta đặt khúc gỗ lên bàn, đẩy nó về phía Aelia. "Đừng nhìn. Hãy nhắm mắt lại. Hãy dùng ngón tay của cô để cảm nhận nó. Hãy tìm ra nơi tự do đang ẩn náu."
Aelia lưỡng lự. Trong cung điện, mọi việc cô làm đều phải dùng ánh mắt và lý trí.
"Ngón tay của tôi chưa từng làm việc nặng," cô thì thầm.
"Vậy thì hãy cho chúng làm việc đi," Kaito đáp.
Aelia nhắm mắt lại. Cô hít một hơi thật sâu, làm theo lời anh ta. Khi cô đặt ngón tay lên khúc gỗ, cảm giác khác hẳn mọi vật liệu cô từng chạm. Nó thô ráp, có những vết nứt và vân xoắn.
"Tôi... tôi cảm thấy những vết nứt," cô nói. "Chúng sắc và không hoàn hảo."
"Đúng," Kaito nói, giọng anh ta ở ngay phía sau cô, hơi thở anh ta phả nhẹ vào gáy cô. Mùi gỗ, mồ hôi, và da thuộc của anh ta lập tức bao bọc lấy cô. Sự gần gũi bất ngờ khiến Aelia cứng đờ. "Đó là những vết thương của thời gian, Aelia. Cô có sợ những vết thương không?"
"Tôi sợ bị phơi bày," cô thừa nhận, giọng nói yếu ớt.
"Những vết nứt này là nơi tự do ẩn náu," Kaito tiếp tục, giọng anh ta trầm và cuốn hút. "Nếu cô cứ cố gắng làm phẳng mọi thứ, cô sẽ chỉ có một khối gỗ vô hồn. Giống như cô vậy. Cô là một khối lụa hoàn hảo, nhưng thiếu sự nứt vỡ."
Đột nhiên, Kaito đưa tay ra. Anh ta không chạm vào Aelia, mà đặt bàn tay thô ráp của mình lên tay cô, chỉ để ngón tay anh ta nhẹ nhàng lướt trên mu bàn tay cô. Đó là một cú chạm không lời, nhưng lại mang tính sở hữu và quyền lực hơn bất cứ cái nắm tay nghi thức nào.
"Hãy cảm nhận tôi chạm vào cô như cách cô chạm vào khúc gỗ," Kaito thì thầm, giọng anh ta gần đến mức cô có thể cảm nhận sự rung động từ lồng ngực anh ta. "Cô có cảm thấy sự khác biệt giữa lụa và da thịt không?"
Cảm giác bàn tay anh ta áp lên tay cô, chỉ một lớp da mỏng ngăn cách, khiến máu Aelia dường như nóng lên. Sự căng thẳng trong không khí bỗng trở nên đậm đặc.
"Tôi cảm thấy... sự chân thật," cô nói, khó khăn lắm mới thốt lên được.
Kaito từ từ đặt tay lên khúc gỗ, bên cạnh tay cô. Anh ta dùng một ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve một đường vân gỗ sâu.
"Đây là sự chân thật," anh ta nói. "Nó không hoàn hảo. Nó không thanh tao. Nó bị gọt giũa và đau đớn. Nhưng nó sống."
Anh ta nắm lấy tay cô một cách dứt khoát hơn. Bàn tay thô ráp của anh ta siết chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, và anh ta dùng sức mạnh của mình để buộc cô di chuyển ngón tay dọc theo vân gỗ.
"Hãy hít sâu," Kaito ra lệnh. "Hãy ngửi mùi hương của nó. Hãy để hơi thở của nó đi vào cơ thể cô. Hãy để sự hoang dại của nó dạy cô cách nổi loạn."
Aelia làm theo. Cô nhắm mắt, hít vào mùi của gỗ, mùi của Kaito, và cảm nhận sức mạnh từ bàn tay anh ta. Đây không phải là một bài học điêu khắc. Đây là một bài học về sự khêu gợi cảm xúc.
Bàn tay Kaito lướt nhẹ từ mu bàn tay cô lên cổ tay, rồi dừng lại ở khuỷu tay cô. Anh ta không hề chạm vào phần thân trên của cô, nhưng Aelia cảm thấy như thể anh ta đã xâm nhập vào mọi lớp bảo vệ của cô.
"Sự tự do không phải là trốn thoát khỏi cung điện," Kaito nói, cuối cùng anh ta thả tay Aelia ra. "Sự tự do là ở đây." Anh ta gõ nhẹ ngón tay vào ngực cô. "Ở nơi cô dám cảm nhận mọi thứ."
Aelia mở mắt. Khuôn mặt cô đỏ bừng, không phải vì xấu hổ, mà vì sự bùng nổ cảm xúc mà anh ta vừa gây ra.
"Tôi sẽ không chạm vào cô," Kaito nói, ánh mắt anh ta đầy thách thức và một chút sự kiểm soát. "Cho đến khi cô tự chạm vào tự do của mình."
"Anh... anh thật táo bạo," Aelia thì thầm, nhưng ánh mắt cô không hề né tránh.
"Táo bạo hay chân thật?" Kaito đáp. "Cô phải tự trả lời câu hỏi đó."
Aelia nhìn xuống bàn làm việc. Khúc gỗ vẫn nằm đó, và bên cạnh nó, chiếc vòng cổ ngọc trai lấp lánh như một lời nhắc nhở về cuộc sống cũ. Cô nhận ra rằng, cô sẵn sàng từ bỏ tất cả lụa là và ngọc ngà của mình chỉ để có thêm một đêm học về "vân gỗ" từ người đàn ông này.
"Đêm mai," Aelia nói, giọng cô đầy kiên quyết. "Tôi sẽ kể cho anh nghe về một thứ mà tôi muốn cảm nhận nhất."
Kaito nhếch mép, ánh mắt anh ta lập tức trở nên nóng bỏng và hấp dẫn.
"Tôi chờ đợi, Công chúa," anh ta nói. "Và tôi sẽ khắc điều đó."
Aelia rời đi. Bàn tay cô vẫn còn lưu lại cảm giác thô ráp và sức mạnh từ cú chạm của anh ta. Cô không thể phủ nhận: Kaito đã khắc chạm lên linh hồn cô. Và đó là một kiệt tác nguy hiểm hơn bất kỳ vật phẩm nào trong kho báu Hoàng gia.