công chúa hư hỏng của tôi

Chương 5: CÁI NHÌN CỦA KẺ PHÁ LUẬT


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau bài học về "vân gỗ" của Kaito, Aelia trở lại cung điện với một sự thay đổi tinh tế nhưng sâu sắc. Cô vẫn mặc những bộ trang phục lộng lẫy và hành xử theo đúng nghi thức, nhưng giờ đây, cô mang theo một bí mật – mùi hương của gỗ đàn hương và cảm giác thô ráp vẫn còn vương vấn trên ngón tay. Sự nổi loạn của cô không còn chỉ là ý định; nó đã trở thành một phần của cơ thể cô.

Sáng hôm đó, Aelia phải chủ trì một cuộc họp nhỏ với các nữ quý tộc cao cấp về công tác từ thiện sắp tới, một công việc nhàm chán và đầy sự giả dối. Khi các quý cô mải mê bàn luận về việc ai sẽ mặc trang phục lộng lẫy nhất trong buổi tiệc, Aelia ngồi đó, im lặng quan sát.

Cô nhìn những bộ trang phục của họ – lụa là, ren và lụa satin – và nhớ lại lời Kaito nói: “Cô là một khối lụa hoàn hảo, nhưng thiếu sự nứt vỡ.” Cô nhận ra rằng, tất cả những người phụ nữ này đều là những khối lụa hoàn hảo, nhưng đôi mắt họ trống rỗng.

Đột nhiên, Ái phi của Vua, Lady Seraphina, một người phụ nữ nổi tiếng với sự khôn ngoan và đôi mắt sắc sảo, nhìn thẳng vào Aelia.

"Công chúa Aelia trông có vẻ đăm chiêu hôm nay," Lady Seraphina nói, giọng bà dịu dàng nhưng đầy dò xét. "Có phải lo lắng về sự sắp đặt của dạ tiệc làm phiền người không?"

Aelia mỉm cười, nụ cười này không phải nụ cười lịch sự kiểu cung đình mà là nụ cười mà cô đã tập luyện một mình, một nụ cười gợi cảm và bí ẩn.

"Không hẳn là lo lắng, Lady Seraphina," Aelia đáp, giọng cô trầm hơn bình thường một chút. "Tôi đang suy nghĩ về sự hấp dẫn. Làm thế nào để một vật thể trở nên thực sự hấp dẫn, không phải chỉ qua vẻ ngoài lộng lẫy?"

Các nữ quý tộc khác nhìn nhau bối rối trước câu hỏi không hợp chủ đề này.

Lady Seraphina không hề bối rối. Bà nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của Aelia, nơi sự nổi loạn đang ẩn giấu.

"Thưa Điện hạ, sự hấp dẫn thường đến từ sự bí ẩn. Một chút gì đó chưa được phơi bày, một chút gì đó bị cấm đoán. Người đồng ý chứ?"

Aelia cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Ái phi này có vẻ đã nhìn thấy một phần của sự thay đổi trong cô.

"Tôi hoàn toàn đồng ý," Aelia nói. "Những thứ quá rõ ràng, quá phô trương, thường không bền lâu. Chỉ những gì được che giấu kỹ lưỡng mới thực sự kích thích khao khát."

Cuộc trò chuyện này kết thúc nhanh chóng, nhưng Aelia biết Lady Seraphina đã nhận ra điều gì đó. Cô phải cẩn thận hơn.

Buổi tối, Aelia bị Vua cha triệu tập để bàn về chi tiết hôn ước.

"Con gái," Vua nói, giọng nghiêm nghị, "Công tước Ravil là sự lựa chọn tốt nhất cho vương quốc. Hắn ta là người quyền lực và sẽ đối xử tốt với con. Ta thấy dạo này con có vẻ lơ đãng. Con không nên để những ý nghĩ trẻ con làm ảnh hưởng đến nghĩa vụ."

Aelia cảm thấy một sự khinh thường lạnh lẽo dâng lên. Cô không phải là trẻ con. Cô đã cảm nhận được những cảm xúc mạnh mẽ hơn bất cứ quý cô nào khác trong cung điện này.

"Thưa phụ hoàng, con không lơ đãng," Aelia nói. "Con đang học cách quan sát thế giới một cách kỹ lưỡng hơn. Con nhận ra rằng, quyền lực thật sự không nằm ở chiếc vương miện, mà nằm ở khả năng kiểm soát khao khát của chính mình."

Vua nhìn cô với sự bối rối. Ông quen với sự ngoan ngoãn, không phải sự triết lý mập mờ này.

"Đừng nói những lời khó hiểu, Aelia," ông răn đe. "Nhiệm vụ của con là thể hiện sự hoàn hảo."

"Sự hoàn hảo là một sự gò bó," Aelia nói, nhưng lần này cô giữ lại câu nói cuối cùng của Kaito: “Nó thiếu sự nứt vỡ.” Cô biết rằng, cô không thể nói ra tất cả, mà chỉ có thể gieo vào tâm trí họ những hạt giống của sự nổi loạn và cá nhân một cách từ từ.

Khi màn đêm buông xuống, sự bồn chồn của Aelia trở nên không thể chịu đựng được. Cô muốn quay lại xưởng. Cô muốn cảm nhận lại cảm giác của tay Kaito trên tay cô, muốn nghe những lời lẽ thách thức và chân thật của anh ta.

Cô lại khoác lên chiếc áo khoác len, nhưng lần này, cô có sự chuẩn bị tốt hơn. Cô học theo cách của Kaito: cảm nhận.

Khi cô trèo qua tường, cô không còn cảm thấy đau đớn nữa. Cô cảm thấy sức mạnh.

Cô đến xưởng. Lần này, cửa không khép hờ. Kaito đã mở sẵn, như thể anh ta đã chờ đợi cô.

Cô bước vào. Anh ta đang ngồi trên ghế, nhưng lần này anh ta đang mài dao khắc, tiếng mài dao soẹt soẹt trong bóng tối tạo nên một sự hồi hộp và nguy hiểm.

"Cô đến muộn hơn một chút," Kaito nói, không nhìn cô. "Tôi tưởng rằng kim cương và lụa đã giữ chân cô rồi."

"Chúng không thể giữ chân tôi," Aelia nói. "Tôi đến đây để kể cho anh nghe về thứ mà tôi muốn cảm nhận nhất, như tôi đã hứa."

Kaito đặt con dao xuống, tiếng kim loại chạm vào gỗ tạo ra một âm thanh dứt khoát. Anh ta quay lại, nhìn thẳng vào Aelia.

"Nói đi," anh ta nói, ánh mắt anh ta tập trung và sắc sảo hơn bao giờ hết.

Aelia bước đến bàn. Cô đặt tay lên mảnh gỗ sồi thô mà Kaito đang làm việc. Cô không nhắm mắt, mà nhìn thẳng vào anh ta.

"Tôi muốn cảm nhận sự kiệt sức," Aelia nói, giọng cô đầy khao khát. "Không phải kiệt sức vì lo lắng hay suy nghĩ chính trị. Mà là kiệt sức vì đã sống chân thật."

Cô đến gần anh ta hơn, cúi xuống một chút, để mùi hương cung đình của cô trộn lẫn với mùi hương hoang dại của anh ta.

"Tôi muốn bàn tay anh, Kaito," Aelia thì thầm, giọng cô gợi cảm và không chút ngần ngại. "Hãy chỉ cho tôi cách bàn tay thô ráp làm việc. Hãy để tôi cảm nhận được sự lao động, sự đau đớn và sự hài lòng. Hãy dạy tôi cách sống kiệt sức vì sự tự do của chính mình."

Kaito không thể rời mắt khỏi cô. Lời đề nghị của cô không phải là tình dục, nhưng nó lại là một sự cám dỗ mãnh liệt hơn. Cô không muốn một nụ hôn, cô muốn sự thật từ anh ta.

Anh ta đứng dậy, khoảng cách giữa họ gần đến mức Aelia phải ngước lên để nhìn vào mắt anh. Anh ta chạm vào tay cô, không phải là một cú chạm nhẹ nhàng như hôm qua, mà là một cú nắm tay mạnh mẽ và dứt khoát.

"Được thôi, Aelia," Kaito nói, giọng anh ta khàn đi. "Nếu cô muốn kiệt sức, tôi sẽ dạy cô."

Anh ta kéo cô đến một góc khác của xưởng, nơi có một chồng gỗ đang chờ được đẽo gọt.

"Cảm nhận sự kiệt sức của tôi," Kaito nói, và anh ta bắt đầu chỉ cho cô cách dùng công cụ, cách cơ thể anh ta vận động khi anh ta làm việc, cách anh ta đổ mồ hôi vì đam mê.

Aelia không chỉ nhìn. Cô chạm vào cơ bắp căng cứng của anh ta, chạm vào lưỡi dao sắc lạnh, chạm vào mảnh gỗ thô. Cô đang thực sự cảm nhận sự sống, và cảm giác đó gợi cảm hơn bất cứ thứ gì trong cung điện. Cô đã bước sâu hơn vào thế giới cấm kị của Kaito.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×