Kaito kéo Aelia đến bên đống gỗ sồi thô, nặng nề. Mùi gỗ tươi, cay nồng và mạnh mẽ, lấp đầy phổi cô. Anh ta buông tay cô, nhưng khoảng cách giữa họ vẫn rất nhỏ, một sự gần gũi đầy thách thức trong bóng tối.
"Đây là sự kiệt sức mà cô tìm kiếm," Kaito nói, giọng anh ta chứa sự chế giễu nhẹ. "Thân gỗ này không quan tâm cô là Công chúa hay thường dân. Nó chỉ đòi hỏi sức mạnh thật sự."
Anh ta đưa cho Aelia một chiếc bào gỗ cũ kỹ, nặng trịch. "Hãy bào đi lớp vỏ thô bên ngoài. Cô phải tập trung, Aelia. Nếu lơ là, nó sẽ xé rách tay cô."
Aelia cảm thấy cánh tay mình đau nhức ngay khi cô cố gắng giữ chặt dụng cụ. Cô đã quen với việc dùng sức để giữ thăng bằng khi khiêu vũ hoặc cầm trượng nghi lễ, nhưng chưa bao giờ dùng sức để chống lại sự cứng đầu của vật chất.
Cô đặt lưỡi bào lên gỗ và cố gắng đẩy. Chiếc bào kêu ken két, chỉ tạo ra một nhúm vụn gỗ nhỏ vụn vặt.
"Yếu ớt," Kaito nhận xét. "Cô đang sử dụng lụa để đẩy kim loại. Hãy sử dụng xương và cơ bắp. Hãy dùng sự tức giận đối với chiếc lồng của cô."
Aelia hít một hơi, tập trung vào sự tức giận đối với Ravil, đối với những nghi thức ngột ngạt, đối với chiếc lồng lụa. Cô đẩy mạnh hơn. Lần này, chiếc bào gọt được một lớp gỗ dài, mượt mà, tạo ra một dải gỗ mỏng như giấy cuộn tròn trên sàn. Mùi hương của gỗ sồi lập tức trở nên ngọt ngào hơn.
Cô bật cười, một tiếng cười thực sự, không hề giả tạo, vang vọng trong không gian tĩnh lặng của xưởng.
"Đó là cảm giác của sự kiệt sức," Kaito nói, nhìn cô với sự hài lòng.
Aelia tiếp tục bào, nhưng chỉ sau vài phút, tay cô đã rã rời. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, và chiếc áo khoác len đã trở nên quá nóng.
"Không thể," cô thở dốc, buông chiếc bào xuống, để lại một vết hằn đỏ trên lòng bàn tay.
Kaito tiến lại gần. Anh ta không nói gì, chỉ đứng sau cô, và đặt bàn tay to lớn, ấm áp của mình lên bàn tay cô.
"Không phải không thể," anh ta thì thầm, giọng anh ta ở rất gần tai cô. Hơi nóng và mùi hương của anh ta bao bọc lấy cô từ phía sau. "Là cô chưa học cách chia sẻ sức nặng."
Anh ta đưa tay lên nắm chặt chiếc bào một lần nữa, bàn tay anh ta bao trọn bàn tay cô. Với sức mạnh của mình, anh ta hướng dẫn cô. Kaito đẩy mạnh chiếc bào, và lực của anh ta truyền trực tiếp qua cô. Aelia cảm thấy cơ thể anh ta áp sát vào lưng cô, ngực anh ta dường như chạm nhẹ vào vai cô, và cánh tay anh ta đặt bên cạnh đầu cô.
"Thẳng người lên," Kaito ra lệnh nhẹ nhàng, buộc cô phải đứng thẳng. "Cảm nhận lực. Lực đến từ hông, từ vai, không phải từ ngón tay. Lực là chủ quyền của cô."
Sự tiếp xúc thân mật này làm Aelia choáng váng. Đây là một sự thân mật về thể xác hoàn toàn khác. Nó không phải là một hành động lãng mạn nhẹ nhàng, mà là một sự xâm chiếm mạnh mẽ và hữu ích. Cảm giác cơ bắp săn chắc của anh ta chuyển động, hơi thở đều đặn và mạnh mẽ của anh ta ngay bên tai cô, khiến Aelia cảm thấy quyến rũ một cách sâu sắc.
Cô không còn cảm thấy mệt mỏi nữa. Cô cảm thấy sống động.
Họ làm việc như vậy trong vài phút căng thẳng. Dưới sự hướng dẫn của Kaito, dải gỗ sồi được bào ra ngày càng đều và mượt mà hơn.
"Được rồi," Kaito nói, và anh ta đột ngột buông cô ra. Khoảng trống anh ta để lại trên lưng cô ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.
Aelia thở dốc. Cô quay lại, khuôn mặt cô ửng hồng vì sự tập trung và sự gần gũi. Lần đầu tiên, cô đổ mồ hôi vì công việc chứ không phải vì sự lo lắng cung đình.
"Tôi đã kiệt sức," Aelia nói, giọng cô khàn. "Nhưng tôi cảm thấy... tạo ra được một thứ gì đó."
Kaito lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay, ánh mắt anh ta tập trung vào vết hằn đỏ trên lòng bàn tay Aelia.
"Những thứ thực sự có giá trị đều có dấu vết," Kaito nói. "Đừng che giấu chúng, Aelia. Hãy để chúng là bằng chứng của sự tự do."
Anh ta cầm lấy dải gỗ mỏng vừa được bào, cuộn nó lại và đặt nó vào tay cô. "Đây là phần đầu tiên của tác phẩm của cô. Mang nó về. Đừng cất giấu nó. Hãy cảm nhận nó. Hãy ngửi nó."
Aelia cầm lấy dải gỗ, nó vẫn còn hơi ấm và mang đậm mùi gỗ sồi tinh khiết.
"Cảm ơn anh, Kaito," Aelia thì thầm. Cô nhìn vào mắt anh, và trong ánh đèn dầu mờ ảo, cô thấy một sự kết nối sâu sắc hơn lời nói.
"Cảm ơn tôi khi cô dám sử dụng sự kiệt sức đó để chống lại chiếc lồng của mình," Kaito đáp. Anh ta quay lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc. "Cô phải về. Ngày mai cô phải đối mặt với Ravil, và cô cần một giấc ngủ."
Aelia biết anh ta nói đúng. Cô không muốn rời đi, nhưng cô cũng không muốn trở thành một gánh nặng.
"Đêm mai, tôi sẽ kể cho anh nghe về sự đau đớn," Aelia nói, nắm chặt dải gỗ trong tay.
Kaito ngước nhìn cô, ánh mắt anh ta có một chút tối tăm. "Đau đớn là gì, Aelia? Là một chiếc vòng ngọc trai quá chặt, hay là sự thật bị chối bỏ?"
"Cả hai," Aelia nói. "Tôi sẽ nói cho anh biết."
Cô quay đi, bước ra khỏi xưởng. Lần này, cô không chỉ mang theo một bí mật, mà còn mang theo một vết hằn đỏ trên lòng bàn tay và mùi hương gỗ sồi nồng nàn. Đó là dấu ấn hư hỏng đầu tiên mà cô đã có được. Cô cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức, nhưng tự do hơn bao giờ hết. Chiếc lồng lụa đang chờ cô, nhưng giờ đây, cô đã có một vũ khí bí mật.