Ngọc Yên cố gắng hít một hơi thật sâu, nhưng nhịp tim vẫn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cơn choáng váng kéo dài khiến nàng gần như không phân biệt nổi đâu là thực, đâu là mộng. Trước mắt nàng vẫn là hình ảnh đêm hội hoa đăng, trăng sáng, trống hội rộn rã và những con người náo nhiệt. Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, tất cả tan biến, thay vào đó là vực sâu hun hút, bóng tối đen ngòm như nuốt trọn cả tâm can nàng.
Nàng rùng mình, cảm giác từng sợi lông trên cổ dựng đứng. “Đây… đây là sao? Ta đang mơ sao?” – giọng nói run rẩy thốt ra từ cổ họng. Nhưng tiếng vang vọng của vực sâu đáp lại chỉ là sự im lặng đáng sợ. Mũi tên vẫn chưa rút khỏi da thịt nàng, nhưng nỗi kinh hoàng còn lớn hơn gấp bội lần.
Đột nhiên, một luồng sáng yếu ớt lóe lên từ đáy vực, như một con rắn phát sáng uốn lượn quanh vách đá. Ngọc Yên chớp mắt, toàn thân run rẩy, tim đập thình thịch. Nàng cảm giác cơ thể mình bị kéo về phía ánh sáng, bất lực chống cự. Tay chân như bị bó chặt, nhưng trong lòng lại dấy lên một niềm hi vọng mong manh.
“Cái… cái gì đang xảy ra?” – nàng thì thầm. Bất giác, ký ức về những bài học võ công trong cung điện, những lời dạy của sư phụ về “khí và thần” bỗng ùa về. Nàng cố tập trung, hít sâu, để tâm trí tĩnh lại giữa dòng xoáy hỗn loạn.
Ánh sáng từ vực sâu ngày càng mạnh. Nó không chỉ là ánh sáng, mà như một cánh cửa, mời gọi nàng bước qua. Ngọc Yên cảm giác cơ thể nhẹ bỗng, rồi dần dần trôi nổi giữa không gian mênh mông. Nước, gió, bóng tối và ánh sáng hòa lẫn thành một thứ hỗn mang, vô định. Nàng có thể thấy hình ảnh những chiếc đèn hoa đăng đang bay vụt qua, hòa lẫn với những toà nhà cao chọc trời trập trùng, ánh đèn neon chói chang và dòng người hối hả.
Những hình ảnh vụt đến vụt đi như một giấc mộng liên tục. Ngọc Yên cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, nhưng tâm trí vẫn tỉnh táo đến lạ thường. “Ta… đã rời khỏi kinh thành? Hay ta đang ở một thế giới khác?” – nàng tự hỏi. Câu trả lời không ai có thể nói, và bản thân nàng cũng không dám chắc.
Cảm giác tuyệt vọng đan xen với hi vọng khiến trái tim nàng thắt lại. Nàng nhớ đến kẻ sát thủ áo đen, nhớ đến tiếng thét của Lan Nhi, và cảm giác bất lực khi không thể bám víu vào bất cứ điều gì. Nhưng ánh sáng kỳ lạ kia như một lời nhắn nhủ: nếu vượt qua, có thể nàng sẽ còn sống.
Đột nhiên, luồng ánh sáng xoáy mạnh hơn, kéo nàng như một cơn lốc. Cơ thể nàng bay vòng trong không gian, cảm giác bị kéo căng đến cực điểm. Ngọc Yên cố mở mắt, nhưng ánh sáng chói đến mức khiến mắt nàng nhức buốt. Mọi thứ xung quanh không còn hình dạng, chỉ còn những dải sáng loang lổ và âm thanh hỗn loạn, tiếng rít như gió quét đá.
Nàng cố nắm tay, cố chạm vào bất cứ điều gì, nhưng tất cả chỉ là không khí mênh mông. Bàn tay nàng chạm phải một thứ gì đó mát lạnh, giống như nước, nhưng không hề ướt. Ngọc Yên rùng mình, cảm giác vừa sợ vừa tò mò. Một phần trong nàng muốn vùng vẫy, một phần muốn buông xuôi để dòng ánh sáng dẫn đường.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, những ký ức về quá khứ ùa về dữ dội. Hình ảnh phụ hoàng, hoàng hậu, những cung nữ trung thành, và cả cuộc sống bị giam cầm trong cung điện chật hẹp tràn về trong tâm trí nàng. Nàng nhớ lại từng lời dạy, từng trận võ, từng trận đấu trí nơi hậu cung. Những kỹ năng ấy giờ đây chẳng biết có còn hữu dụng trong thế giới xa lạ này hay không.
Luồng sáng xoáy dữ dội cuốn nàng đi, nhưng dần dần, nó dịu lại. Ánh sáng không còn chói chang, mà trở nên dịu nhẹ như ánh bình minh. Ngọc Yên cảm thấy cơ thể mình chạm đất, nhưng không phải mặt đất lạnh lẽo như đáy vực, mà là một bề mặt mềm mại. Mùi hương lạ dịu nhẹ xông vào mũi, hòa lẫn với âm thanh hỗn loạn của một thế giới hoàn toàn khác: còi xe inh ỏi, tiếng người hối hả, tiếng máy móc kêu tít tít.
Mở mắt, nàng nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường sạch sẽ, bọc trong chăn mềm mại. Xung quanh là kim loại sáng bóng, các dụng cụ y tế lạ lùng và những máy móc phát ra tiếng bíp bíp liên tục. Ngọc Yên cảm thấy cơ thể mình nặng nề và yếu ớt, nhưng tất cả còn hơn là sống trong vực sâu kia.
Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai:
“Cô gái này tỉnh rồi! Yên tâm, em đang ở bệnh viện, không ai hại em cả.”
Ngọc Yên quay đầu, thấy một chàng trai trẻ trong áo blouse trắng, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy cảnh giác. Nàng ngơ ngác, không hiểu nổi: Bệnh viện? Đây là nơi nào? Tại sao mọi thứ lại khác đến vậy?
Cảm giác choáng váng tràn ngập trong lòng nàng. Nàng nhớ rõ mình là công chúa Ngọc Yên, sống trong cung điện, dự lễ hội hoa đăng… vậy tại sao bây giờ lại ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm? Tất cả mọi thứ đều khác: không còn cung điện, không còn trống hội, không còn những con người quen thuộc.
Nhưng điều duy nhất nàng nhận ra chắc chắn: nàng đã rời khỏi thế giới cũ. Một cánh cửa định mệnh đã mở ra, kéo nàng đến một thế giới mới, nơi ánh sáng và bóng tối đan xen, nơi vận mệnh của nàng sẽ được viết lại.
Ngọc Yên cố gắng ngồi dậy, tim vẫn đập loạn nhịp. Xung quanh là những tiếng bước chân vội vàng, tiếng máy móc và ánh sáng trắng chói lòa. Cô cảm thấy vừa sợ hãi vừa tò mò. Một thế giới mới đang mở ra, và nàng – công chúa Ngọc Yên – phải học cách sống sót ở đây.
Những ký ức về quá khứ, về kẻ thù, về những trận đấu sinh tử nơi cung điện vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí. Nàng biết, nguy hiểm chưa bao giờ kết thúc. Và dù ở nơi này, dù thời gian và không gian đã đổi thay, bản năng sinh tồn, trí tuệ và khí phách công chúa sẽ vẫn dẫn lối.
Ngọc Yên nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi mở ra, nhìn xung quanh. Một thế giới hoàn toàn khác, một vận mệnh mới đang chờ nàng bước vào. Và một câu hỏi ám ảnh vang lên trong đầu: Liệu kẻ thù của ta có tìm thấy ta nơi đây? Và ta sẽ sống sót bằng cách nào?
Cánh cửa định mệnh đã mở ra, ánh sáng lạ kỳ vẫn bao trùm cơ thể nàng. Ngọc Yên biết, cuộc hành trình mới – một cuộc phiêu lưu giữa hai thế giới – chính thức bắt đầu.