Sau buổi chiều căng thẳng khi nhìn thấy bóng dáng kẻ thù, Ngọc Yên trở lại nơi tạm trú – một căn phòng nhỏ trong khu phố cũ, nơi nàng tạm ẩn náu để suy nghĩ. Ánh sáng nhạt từ cửa sổ chiếu vào, tạo thành những dải sáng dài trên sàn nhà, như vạch ra đường đi cho nàng trong thế giới hiện đại đầy lạ lẫm.
Ngồi trên ghế, Ngọc Yên nhắm mắt, hít sâu, và tự nhủ: Ta không thể chỉ dựa vào may mắn. Phải có kế hoạch, phải học cách sử dụng môi trường này. Chỉ có trí tuệ và sự quan sát mới giúp ta sống sót.
Cô mở mắt, quan sát căn phòng: vài chiếc bàn, giá sách cũ, một cửa sổ hẹp và một lối ra phía sau. Mọi thứ đều có thể trở thành công cụ hoặc nơi ẩn nấp. Ngọc Yên bắt đầu lập danh sách những điều cần học và thực hiện:
Quan sát và ghi nhớ môi trường: Mỗi ngõ ngách, cửa hàng, camera, biển báo đều là manh mối để phòng bị kẻ thù. Cô dùng giấy và bút ghi lại sơ đồ các con phố quanh đây, những chỗ đông người, những nơi có thể ẩn náu, và cả những lối thoát hiểm.
Học cách sử dụng công nghệ: Máy móc, điện thoại, camera, phương tiện giao thông – tất cả đều là những thứ mới mẻ. Ngọc Yên quyết định quan sát người dân, học cách đọc biển báo, nắm bắt tín hiệu và cách họ di chuyển. Dần dần, cô nhận ra: công nghệ là công cụ, nhưng cũng là con dao hai lưỡi nếu không hiểu rõ.
Tập luyện thể lực và chiến thuật: Cơ thể nàng vẫn còn yếu sau tai nạn, nhưng Ngọc Yên biết mình không được chậm chạp. Cô dành thời gian tập các bài vận động nhẹ, kết hợp kỹ năng võ thuật học từ cung điện, đồng thời thử áp dụng chiến thuật nơi công viên, nơi ít người để luyện phản xạ, ẩn nấp và quan sát.
Theo dõi kẻ thù từ xa: Cô nhớ rõ bóng dáng kẻ sát thủ áo đen. Ngọc Yên hiểu rằng đối thủ không chỉ lợi hại mà còn tinh vi, biết lợi dụng môi trường. Nàng quyết định theo dõi bóng dáng, tìm hiểu hành vi, điểm mạnh, điểm yếu, và chờ thời cơ phản công nếu cần.
Cả buổi chiều, Ngọc Yên miệt mài vẽ sơ đồ, ghi chú, quan sát qua cửa sổ và đi ra ngoài kiểm tra từng con phố. Mọi thông tin đều được ghi chép cẩn thận, từng chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót. Nàng nhận ra: sự sống còn không chỉ là kỹ năng chiến đấu, mà còn là khả năng nắm bắt thông tin và dự đoán hành vi của kẻ thù.
Khi mặt trời lặn, ánh sáng vàng nhạt dần chuyển sang ánh sáng điện lấp lóa từ các cửa sổ tòa nhà cao tầng. Ngọc Yên đứng trên ban công, nhìn xuống phố, nhận ra: nhịp sống nơi này hỗn loạn, nhưng cũng mang đến cơ hội. Những con phố đông đúc là nơi nàng có thể ẩn mình, các tòa nhà cao là nơi quan sát từ xa, và mọi chi tiết đều có thể trở thành lợi thế nếu biết cách sử dụng.
Trong đầu, nàng lên kịch bản cho ngày mai: ra ngoài quan sát, ghi chú, tìm hiểu thêm về thói quen con người, học cách sử dụng các phương tiện hiện đại, đồng thời không để kẻ thù phát hiện. Cô tự nhủ: Phải nhanh chóng thích nghi, phải linh hoạt, phải chuẩn bị mọi tình huống. Bất cứ sai lầm nào cũng có thể trả giá đắt.
Ngọc Yên nhìn xa về phía chân trời, nơi ánh đèn đường bắt đầu sáng lên. Trong mắt nàng, không còn chỉ là nỗi sợ, mà là quyết tâm. Mỗi bước đi, mỗi quan sát, mỗi ghi chú đều là sự chuẩn bị cho cuộc sống mới – một cuộc chiến sinh tồn nơi thành phố hiện đại, giữa kẻ thù cũ và những nguy cơ chưa biết.
Nàng nhắm mắt, hít sâu một lần nữa, cảm nhận nhịp sống xung quanh, tiếng xe cộ, tiếng người đi lại, âm thanh máy móc, và ánh sáng chiếu rọi từ khắp nơi. Mọi thứ đều là dữ liệu, là công cụ để sống sót. Ngọc Yên biết, nếu không biến mọi thứ thành vũ khí cho mình, nàng sẽ chỉ là con mồi giữa thành phố đông đúc.
Cuối cùng, cô đứng dậy, tay cầm bút và sơ đồ, nhìn lại kế hoạch: quan sát, học hỏi, luyện tập, và luôn sẵn sàng đối phó kẻ thù. Hành trình sống sót giữa thành phố hiện đại mới thực sự bắt đầu, và Ngọc Yên – công chúa từ thế giới cũ – sẽ phải chứng minh rằng bản lĩnh, trí tuệ và dũng cảm của mình vẫn đủ sức tồn tại trong thời đại xa lạ này.