công thức tình yêu của em

Chương 3: Cớ Để Gặp Em


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự phụ thuộc vào chiếc bánh mousse chanh dây của tiệm The Sun đã trở thành một bí mật ngọt ngào nhưng cũng đầy bất an của Lê Tuấn Khải. Anh là một kẻ cuồng kiểm soát. Việc hạnh phúc và giấc ngủ của mình lại phụ thuộc vào một tiệm bánh nhỏ bé, vào một cô chủ tiệm mà anh chưa hề biết mặt, là một rủi ro không thể chấp nhận được.

Sự cố hết chanh dây ngày hôm đó chính là một hồi chuông cảnh tỉnh. Anh đã gần như nổi điên khi thư ký Lan báo rằng có thể hôm nay sẽ không có bánh. Cảm giác hoảng loạn đó, dù chỉ thoáng qua, cũng khiến anh ghê tởm chính bản thân mình. Anh nhận ra, anh không thể tiếp tục là một "Mr. K" bí ẩn được nữa. Anh cần phải nắm lấy "nguồn cung cấp" này, đưa nó vào trong tầm kiểm soát của mình, biến nó thành một phần của đế chế The Grand Imperial. Đó là cách duy nhất để đảm bảo anh sẽ không bao giờ thiếu đi "liều thuốc" của mình nữa.

Sáng hôm sau, tại phòng họp cao cấp ở tầng 45, không khí căng thẳng như thường lệ. Các giám đốc cấp cao của The Grand Imperial đang ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, chờ đợi cuộc họp hàng tuần với vị chủ tịch nổi tiếng hà khắc của họ.

"Về việc lựa chọn đối tác cung cấp món tráng miệng cho chuỗi nhà hàng fine-dining sắp ra mắt," Tuấn Khải bắt đầu, giọng nói trầm thấp, không một chút cảm xúc. "Báo cáo đi."

Giám đốc bộ phận Phát triển, một người đàn ông trung niên kinh nghiệm đầy mình, lập tức trình chiếu một file Powerpoint chuyên nghiệp. Hàng loạt thương hiệu bánh ngọt nổi tiếng thế giới hiện lên: Pierre Hermé, Ladurée, Sadaharu Aoki...

"Thưa Chủ tịch, đây là những thương hiệu hàng đầu mà chúng tôi đã liên hệ. Họ đều bày tỏ sự hứng thú..."

"Quá phổ thông." Tuấn Khải ngắt lời, mắt không thèm nhìn lên màn hình.

Vị giám đốc sững lại. "...Dạ?"

"Tôi nói, quá phổ thông. Bất kỳ khách sạn năm sao nào cũng có thể có được chúng. The Grand Imperial cần sự khác biệt, sự độc quyền."

Một giám đốc khác vội lên tiếng: "Vậy chúng ta có thể xem xét các thương hiệu boutique trong nước, thưa Chủ tịch. Có 'La Rêve' và 'The Pâtissier', họ đều rất nổi tiếng trong giới thượng lưu."

"Quá ngọt," Tuấn Khải phán một câu xanh rờn. "Tôi đã xem qua thực đơn của họ. Toàn đường là đường. Không có chiều sâu."

Cả phòng họp im phăng phắc. Các vị giám đốc nhìn nhau, không hiểu vị chủ tịch của mình hôm nay bị làm sao. Yêu cầu của anh quá vô lý.

Lúc này, Tuấn Khải mới "thản nhiên" đẩy một tập hồ sơ mỏng về phía trước. "Trong lúc các vị tìm kiếm những thứ hào nhoáng bên ngoài, tôi đã tự mình tìm hiểu. Thư ký Lan, trình chiếu file này lên."

Thư ký Lan vội vã làm theo. Một logo hình mặt trời mỉm cười hiện lên trên màn hình lớn. Bên dưới là dòng chữ "Tiệm bánh The Sun".

Cả phòng họp như chết lặng. Vài người còn phải dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm. Họ không thể tin được, sau khi chê bai những thương hiệu hàng đầu thế giới, thứ mà vị chủ tịch của họ đưa ra lại là một tiệm bánh nhỏ xíu, không tên tuổi, nằm trên một con đường bình dân.

"Đây là một trò đùa sao, thưa Chủ tịch?" một người壮着胆子 hỏi.

Tuấn Khải ngước lên, đôi mắt sắc lạnh quét qua phòng họp. "Anh nghĩ tôi có thời gian để đùa à?"

Không khí lập tức lạnh xuống âm độ.

"Các vị chỉ nhìn thấy cái vỏ mà không thấy được tiềm năng," anh tiếp tục, giọng nói đầy quyền uy. Anh bịa ra một lý do nghe có vẻ vô cùng hợp lý và có tầm nhìn chiến lược. "Xu hướng của giới khách hàng siêu sang bây giờ là trải nghiệm độc đáo và câu chuyện chân thật. Họ đã chán những thứ hào nhoáng công nghiệp rồi. Họ muốn khám phá những 'viên ngọc ẩn' của địa phương. The Sun, dù nhỏ, nhưng sản phẩm của họ có một hương vị rất riêng, một câu chuyện đằng sau nó. Nhiệm vụ của chúng ta là phát hiện ra những viên ngọc đó, mài giũa và biến nó thành một đặc quyền mà chỉ khách hàng của The Grand Imperial mới có được. Đó gọi là tạo ra giá trị độc quyền."

Các vị giám đốc nghe xong, dù trong lòng vẫn thấy hoang đường, nhưng không ai dám phản bác lại cái lý luận quá cao siêu của chủ tịch. Họ chỉ có thể gật gù tán thưởng tầm nhìn xa trông rộng của anh.

"Thư ký Lan," Tuấn Khải quay sang. "Gửi email chính thức cho chủ của tiệm bánh The Sun. Mời họ đến đây vào ngày mai để bàn về một hợp đồng hợp tác chiến lược."

"Vâng, thưa Chủ tịch."

Cái cớ hoàn hảo đã được tạo ra. Một mũi tên trúng hai đích: vừa có lý do chính đáng để gặp mặt cô chủ tiệm, vừa có thể trói buộc cô và tiệm bánh của cô vào đế chế của mình. Lê Tuấn Khải hài lòng với kế hoạch của mình. Anh không hề biết rằng, đây là lần đầu tiên trong đời, anh phải dùng đến cả bộ não thiên tài của mình chỉ để tìm một cái cớ để gặp một cô gái.


Tối hôm đó, tại tiệm bánh The Sun.

"Một, hai, ba... mươi sáu. Hết!" An Chi vui vẻ đặt chiếc bánh cupcake cuối cùng vào hộp, kết thúc một ngày làm việc bận rộn.

"Mệt xỉu," Vy, cô bạn thân của cô, nằm dài ra bàn. "Cuối tuần nào cũng như đi đánh trận vậy. Mà này, cái ông khách 'Mr. K' của bà hôm nay lại bo thêm cho shipper 500 nghìn đấy. Đúng là đại gia bí ẩn."

"Thật á?" An Chi cười. "Chắc là người ta tốt tính thôi."

Đúng lúc đó, một tiếng "Ting" vang lên từ chiếc laptop cũ của An Chi. "Mail mới kìa, chắc lại quảng cáo thôi." Vy lười nhác nói.

An Chi tò mò đi tới, mở mail ra. Tiêu đề mail khiến cô khựng lại: "THƯ MỜI HỢP TÁC - TẬP ĐOÀN KHÁCH SẠN THE GRAND IMPERIAL."

"Vy! Lại đây xem này!"

Vy lạch bạch chạy tới. Cả hai cô gái chụm đầu vào đọc từng chữ trong mail. Bức email được soạn thảo bằng một ngôn ngữ vô cùng trang trọng, chuyên nghiệp, nội dung là Tập đoàn The Grand Imperial bày tỏ sự ấn tượng sâu sắc với chất lượng sản phẩm của tiệm The Sun và trân trọng mời chủ tiệm đến văn phòng chính của tập đoàn vào 10 giờ sáng mai để thảo luận về một cơ hội hợp tác chiến lược. Bên dưới là chữ ký của Trưởng phòng Phát triển Dự án và được cc cho Thư ký Chủ tịch.

Đọc xong, cả hai im lặng nhìn nhau mất vài giây.

Rồi đột nhiên, cả hai cùng phá lên cười.

"Ha ha ha! Ai mà rảnh dữ vậy trời!" Vy ôm bụng cười ngặt nghẽo. "Lừa đảo bây giờ cũng đầu tư ghê thật. Soạn mail chuyên nghiệp dễ sợ. The Grand Imperial mà đi hợp tác với cái tiệm bánh ổ chuột của tụi mình á? Nghe cứ như truyện cổ tích."

An Chi cũng cười đến chảy cả nước mắt. "Công nhận. Chắc là thấy tiệm mình dạo này bán được nên định lừa đây mà. Thôi, xóa đi cho đỡ rác máy."

Đúng lúc cô định di chuột đến nút xóa, chiếc điện thoại bàn của tiệm bỗng reo lên. An Chi nhấc máy.

"Alo, Tiệm bánh The Sun xin nghe."

"Xin chào, xin hỏi đây có phải là tiệm bánh The Sun không ạ?" Một giọng phụ nữ chuyên nghiệp, lạnh lùng vang lên.

"Vâng, đúng rồi ạ."

"Tôi là Lan, thư ký của Chủ tịch Tập đoàn The Grand Imperial, ông Lê Tuấn Khải. Tôi gọi để xác nhận về cuộc hẹn vào 10 giờ sáng mai. Chúng tôi đã gửi email chi tiết, không biết quý vị đã nhận được chưa?"

Nụ cười trên môi An Chi và Vy vụt tắt. Cả hai sững sờ nhìn nhau, mắt mở to.

"A... alo? Quý vị còn ở đó không?" Giọng cô thư ký vẫn đều đều.

"Dạ... dạ có!" An Chi lắp bắp. "Chúng... chúng tôi vừa nhận được mail. Chuyện này... là thật sao ạ?"

"Tất nhiên là thật. Vậy hẹn gặp quý vị vào sáng mai tại tầng 45, Imperia Tower."

Nói rồi, cô thư ký cúp máy, không để cho An Chi có cơ hội hỏi thêm.

Trong tiệm bánh nhỏ, hai cô gái vẫn còn đứng hình. Sự im lặng bao trùm, chỉ còn nghe thấy tiếng máy đánh trứng đang chạy ro ro.

"Vy..." An Chi khều tay bạn mình. "Hình như... tụi mình sắp gặp chuyện lớn rồi."

Đêm đó, An Chi mất ngủ. Nhưng không phải vì mệt mỏi, mà là vì hoang mang và lo lắng. Cô đứng trước chiếc tủ quần áo nhỏ xíu của mình, nhìn đi nhìn lại vài bộ váy đơn giản. Ngày mai, cô phải mặc gì để đi gặp một "bạo chúa" trong truyền thuyết?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×