Toà tháp Imperia Tower sừng sững giữa trung tâm Sài Gòn như một ngọn núi bằng kính và thép, một biểu tượng của quyền lực và sự giàu có. An Chi đứng dưới chân tòa nhà, ngước nhìn lên đỉnh cao chót vót khuất trong mây, cảm thấy mình nhỏ bé như một hạt bụi. Cô hít một hơi thật sâu, ôm chặt chiếc hộp đựng bánh mẫu trong tay, rồi can đảm bước vào.
Sảnh chính của tòa nhà rộng lớn và lạnh lẽo với sàn đá cẩm thạch bóng loáng. Mọi người đi lại vội vã, ai cũng mặc những bộ đồ công sở đắt tiền, mặt không biểu cảm. Không khí ở đây hoàn toàn khác biệt với sự ấm cúng, thân thiện ở tiệm bánh của cô. Nó trang trọng, quy củ và có phần khắc nghiệt.
Sau khi xuất trình giấy tờ ở quầy lễ tân, cô được dẫn vào một thang máy riêng dành cho ban lãnh đạo. Chiếc thang máy di chuyển nhanh và êm đến mức cô không có cảm giác gì, chỉ thấy con số trên màn hình nhảy vọt lên tầng 45.
Cánh cửa thang máy mở ra. Thư ký Lan, người phụ nữ có giọng nói chuyên nghiệp qua điện thoại, đã đứng chờ sẵn. Cô ta mặc một bộ vest công sở hoàn hảo, mỉm cười lịch sự nhưng có phần xa cách.
"Chào cô Nguyễn An Chi. Mời cô đi theo tôi. Chủ tịch đang đợi."
An Chi được dẫn vào một khu vực chờ sang trọng, có những chiếc ghế sofa da và tầm nhìn bao quát cả thành phố. Nhưng cô không có tâm trạng để ngắm cảnh. Tim cô đang đập thình thịch trong lồng ngực. Cô sắp phải đối mặt với Lê Tuấn Khải, người đàn ông được mệnh danh là "bạo chúa" trên thương trường, người có thể quyết định sự sống còn của cả một doanh nghiệp chỉ bằng một cái nhíu mày.
"Mời cô vào." Sau vài phút chờ đợi, thư ký Lan mở cánh cửa gỗ lớn.
An Chi bước vào. Văn phòng của Chủ tịch rộng đến mức có thể chứa được cả tiệm bánh của cô. Nó được thiết kế theo phong cách tối giản, chỉ có một chiếc bàn làm việc khổng lồ bằng gỗ mun, một bộ sofa da và một kệ sách lớn. Điểm nhấn duy nhất là bức tường kính khổng lồ phía sau bàn làm việc, mang cả thành phố vào trong tầm mắt. Một căn phòng được thiết kế để thể hiện quyền lực tuyệt đối.
Và ngồi sau chiếc bàn đó, là anh.
Lê Tuấn Khải.
Anh trông giống hệt như trên ảnh, nhưng ngoài đời còn áp đảo hơn vạn lần. Mái tóc đen được chải ngược một cách hoàn hảo, bộ vest Armani vừa vặn tôn lên bờ vai rộng và thân hình rắn rỏi. Anh đang đeo một cặp kính gọng vuông, khiến đôi mắt anh trông càng thêm sắc bén và khó đoán. Gương mặt anh lạnh lùng, không một chút biểu cảm. Anh đang xem một tập tài liệu, dường như không hề chú ý đến sự hiện diện của cô.
An Chi đứng đó, đột nhiên cảm thấy tự ti về bộ váy hoa đơn giản mà cô đã lựa chọn kỹ nhất. Cô cảm thấy mình như một cô bé nhà quê đi lạc vào cung điện của vua.
Mãi một lúc sau, anh mới ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh lướt qua cô một lượt, một cái nhìn đánh giá lạnh lùng.
Trong khoảnh khắc đó, não bộ của Lê Tuấn Khải đang diễn ra một cơn bão. Cô ấy đây rồi. Trông còn nhỏ hơn mình tưởng. Bộ váy đó... cũng dễ thương. Khoan đã, trên má cô ấy hình như dính một chút bột mì. Dễ thương thật. Không được, Lê Tuấn Khải, mày là CEO. Phải chuyên nghiệp. Phải giữ vẻ mặt lạnh lùng.
"Chào cô. Mời ngồi." Anh nói, giọng nói trầm thấp, đều đều.
An Chi rụt rè ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đặt chiếc hộp bánh lên bàn.
Cuộc họp bắt đầu. Tuấn Khải cố gắng tỏ ra thật chuyên nghiệp. Anh nói về "định hướng chiến lược", về "tệp khách hàng mục tiêu", về "sự cộng hưởng thương hiệu". Anh nói những thuật ngữ kinh doanh cao siêu, nhưng mắt anh thỉnh thoảng lại liếc về phía chiếc hộp bánh trên bàn.
An Chi ngồi nghe, cố gắng tập trung nhưng đầu óc cô lại đang phân tích người đàn ông trước mặt. Anh ta rất lạnh lùng, rất đáng sợ. Nhưng tại sao anh ta lại phải nắm chặt cây bút trong tay đến mức các khớp ngón tay trắng bệch ra như vậy? Tại sao anh ta lại liên tục điều chỉnh gọng kính dù nó không hề bị lệch? Và tại sao, anh ta gần như không dám nhìn thẳng vào mắt cô quá hai giây?
Cô là một người nhạy cảm với cảm xúc của người khác. Đó là lý do tại sao những chiếc bánh của cô có thể "chữa lành". Và lúc này, các giác quan của cô đang mách bảo một điều không tưởng: vị bạo chúa này, hình như... đang căng thẳng? Hay thậm chí là... hồi hộp?
Nhận thức đó như một chiếc chìa khóa, mở toang cánh cửa sợ hãi trong lòng cô. Cô không còn thấy anh đáng sợ nữa. Cô chỉ thấy anh có chút... kỳ lạ. Và hơi đáng yêu một cách khó hiểu.
"Về sản phẩm," Tuấn Khải cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính, cố gắng giữ giọng bình thản. "Tôi cần phải trực tiếp kiểm tra chất lượng."
Anh ra hiệu cho thư ký Lan, người lập tức mang đến một bộ dĩa nĩa bằng bạc.
An Chi mở chiếc hộp, cẩn thận đặt miếng bánh mousse chanh dây lên đĩa.
Tuấn Khải nhìn miếng bánh, rồi cầm lấy chiếc nĩa. Anh cắt một miếng nhỏ, đưa lên miệng với một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, như thể đang thẩm định một tác phẩm nghệ thuật trị giá hàng triệu đô la.
An Chi nín thở chờ đợi.
Anh ăn rất chậm. Không một lời bình luận. Căn phòng im lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng điều hòa đang chạy.
Sau khi ăn xong miếng bánh, anh đặt chiếc nĩa xuống. Anh nhìn cô, một cái nhìn thẳng, đầy uy lực. Anh hắng giọng, chuẩn bị đưa ra lời phán quyết cuối cùng.
An Chi nuốt nước bọt.
"Tạm được."
Anh nói đúng hai từ đó. Giọng nói không khen, không chê. Vẻ mặt vẫn lạnh như tiền.
Rồi anh đẩy bản hợp đồng đã được soạn sẵn về phía cô. "Đây là đề nghị của chúng tôi. Cô xem qua đi."
An Chi cúi xuống nhìn bản hợp đồng, nhưng trong lòng cô lại đang cố gắng nín cười. "Tạm được" ư? Một vị chủ tịch tập đoàn lớn, sau khi bày ra cả một màn kịch hoành tráng, chỉ để nói một câu "tạm được" với một miếng bánh sao?
Cô đã hiểu rồi. Người đàn ông này không phải là bạo chúa. Anh ta chỉ là một chú gấu bự cô độc, đang cố gắng dùng những cách thức vụng về nhất để có được thứ mình thích mà thôi. Và không hiểu sao, cô lại cảm thấy điều đó vô cùng, vô cùng đáng yêu.