công ty tứ đổ tường

Chương 10: Người phát điên rồi… lên chức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nếu bạn từng nghĩ một người phát điên ở nơi làm việc sẽ bị sa thải, thì GĐTĐT sẽ khiến bạn phải suy nghĩ lại.

Thứ Hai. Văn phòng im phăng phắc. Không phải vì có họp tổng, cũng chẳng phải vì ai bị đuổi. Mà vì anh Phúc phòng IT – người từng trầm lặng nhất công ty – đột nhiên bật nhạc remix không báo trước. Trên loa Bluetooth, bài “Ngẫu Hứng Lý Ngựa Ô” vang lên với tốc độ 1.5x, vang dội từ tầng 4 lên tầng 6.

Phúc không những bật nhạc, mà còn… đứng lên ghế nhảy, vừa nhảy vừa đọc to một câu:

"Tôi là ai? Đây là đâu? Các người là gì với cuộc đời tôi?"

Tú Ngáo kéo Lam lại góc phòng: “Nó phát rồi đó em.”

“Phát gì?”

“Phát điên.”

Lam tưởng anh đùa, nhưng khi thấy Phúc nhảy qua 2 bàn, ném bàn phím lên trần rồi đứng dậy… cúi đầu chào, cô hiểu: đây không phải diễn.

Trước đó vài ngày, Phúc là nhân viên IT âm thầm nhất, chưa từng lên tiếng trong bất kỳ cuộc họp nào. Email trả lời vỏn vẹn 2 từ: “Đã xử lý”. Người ta không rõ anh có bạn bè, người yêu, hay… cảm xúc.

Nhưng cũng chính vì vậy, anh là một phần không thể thiếu. Máy hỏng? Gọi Phúc. Mạng chậm? Gọi Phúc. In không ra giấy? Cũng gọi Phúc. Nhưng chưa ai từng hỏi: "Anh có mệt không?"

Sáng hôm ấy, khi Phúc dọn đồ chuẩn bị về (mọi người nghĩ là nghỉ việc), bất ngờ có tin nhắn từ Vịt Tổng:

🦆 “Anh đã bước sang một tầng nhận thức mới. Chúng tôi cần người như anh cho vai trò mới: Trưởng phòng Chiến lược Phản Kháng.”

Toàn công ty sững sờ. Một người vừa la hét, vừa ném bàn phím – lại được thăng chức.

Lam nhìn Tú Ngáo: “Cái gì đang xảy ra vậy?”

Ngáo lắc đầu: “Chào mừng em đến giai đoạn hai của công ty: Loạn trong trật tự.

Buổi lễ nhậm chức của Phúc diễn ra trong pantry. Bàn tiệc gồm có: 3 ly sữa đậu nành, một khay bánh quy mè đen và… chiếc loa Bluetooth bị nứt viền.
Phúc đứng phát biểu:

“Tôi phát hiện ra: ở đây, khi bạn quá bình thường, bạn sẽ bị quên lãng. Nhưng khi bạn… không còn sợ bị bất thường, bạn bắt đầu được chú ý.”

Cả phòng vỗ tay như mưa. Nhân sự phòng Hành chính lập tức in thẻ tên mới cho Phúc, đổi tiêu đề công việc từ “IT nội bộ” thành “Chief Officer of Controlled Breakdown” – viết tắt: COCB.

Lam về chỗ, mở máy tính, gõ vài dòng nhật ký điện tử:

“Ngày thứ tám ở GĐTĐT. Mình vừa chứng kiến cảnh một người phát điên… lên chức. Có lẽ ở công ty này, không phải năng lực quyết định cấp bậc – mà là mức độ dám ‘bung não’."

Ngày hôm sau, Phúc đổi chỗ ngồi – chuyển lên tầng lửng, nơi từng là kho chứa thùng giấy, giờ trở thành phòng chiến lược đặc biệt.
Căn phòng không có bàn làm việc. Chỉ có một chiếc ghế lười, một đèn neon đổi màu, và một cây quạt mini chạy bằng USB.

Phúc ra văn bản đầu tiên: “Sáng tạo đến từ rối loạn. Trật tự là kẻ thù của cải cách.”

Ngay lập tức, một luồng dư luận nổi lên:

– “Ổng bị gì vậy?”
– “Hay là công ty chơi chiêu để dằn mặt những người đang quá ‘ổn định’?”
– “Biết đâu đây là test, ai phản ứng là bị đánh dấu?”

Lam hỏi Tú Ngáo: “Anh thấy Phúc có thực sự phát điên không?”
Ngáo đáp: “Anh nghĩ là có. Nhưng cũng có thể là tỉnh nhất trong tụi mình.”

3 ngày sau, Lam nhận được email từ Phúc, tiêu đề là:

📧 “Dự án: Nghịch lý giữa năng suất và im lặng”

Nội dung email chỉ có đúng 1 dòng:

“Hãy làm một thứ thật lâu mà không giải thích nó là gì. Nếu người ta không hỏi, nghĩa là họ sợ.”

Lam hoang mang. Cô chuyển tiếp email cho Tú Ngáo.
Ngáo đọc xong, chỉ gật gù: “Đây là... đỉnh cao rồi. Anh từng học mấy khóa coaching, mà chưa ai nói được điều này thẳng thừng như vậy.”

Ngày thứ ba Phúc làm sếp, Vịt Tổng gửi memo nội bộ:

🦆 “Ai không hiểu sếp mới, hãy tự kiểm tra lại độ thích nghi.
Ở đây, sự mù mờ là môi trường lý tưởng để sáng tạo vô trách nhiệm.

Lam đọc xong, gõ tay lên trán.

“Công ty này đang vận hành bằng gì vậy? Luật rừng? Logic ngược? Hay đơn giản là... chẳng có logic gì cả?”

Chiều hôm đó, khi Lam vừa định về thì thấy Phúc đang... ngồi giữa hành lang, cầm tô mì ăn sống, mắt nhìn trần nhà.
Anh không nói gì. Chỉ đưa cho cô một miếng giấy nhỏ:

“Làm việc là ảo giác. Làm gì mới là sự thật.”

Cô cười méo mặt. Nhưng trong một khoảnh khắc kỳ lạ, cô cảm thấy… hiểu được anh.

Không hẳn là đồng tình. Nhưng hiểu – theo cái cách mà một người bình thường cũng bắt đầu tự hỏi: liệu phát điên có phải là lối thoát duy nhất để tồn tại ở một nơi bất thường?

Tối hôm đó, Lam viết vào sổ tay:
“Ngày thứ chín. Mình không còn ngạc nhiên nữa. Chỉ còn chờ đến lúc... chính mình bắt đầu trở thành một phần của sự phi lý.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×