Thứ Sáu. Lam thức dậy sớm, mặc chiếc sơ mi trắng, quần tây đen, tóc buộc gọn, đúng như quy định trong bảng nội quy công ty:
📋 “Thứ Sáu: Formal – Đẹp nhưng không lố.”
Vừa bước chân tới cửa văn phòng, cô nhận ngay ánh mắt kỳ lạ từ mọi người. Tú Ngáo đang mặc hoodie đỏ đô, quần short, dép kẹp, nhìn Lam như nhìn… nhân viên kiểm tra nội bộ.
“Em... đi đâu mà như đi họp Quốc hội vậy?”
“Ủa? Trong nội quy ghi rõ thứ Sáu phải formal mà?”
“Ờ thì đúng. Nhưng nội quy đó là để… giữ decor, chứ không ai thực hiện. Em mặc đúng là sai.”
Lam đứng hình.
—
10 giờ sáng, HR ping riêng cô một tin nhắn:
💬 “Em Lam hôm nay có dấu hiệu thiếu hòa nhập văn hóa ăn mặc chung. Mời em cuối ngày nộp ‘Bản tự kiểm phục trang cá nhân’ để tránh gây cảm giác chia rẽ trong trang phục tập thể.”
Cô lật lại ảnh hôm nay trong group. Thì ra hôm nay là ngày truyền thống "Dresscode Lật Mặt": ai mặc đúng nội quy thì bị trừ điểm đoàn kết. Ai mặc trái thì được tuyên dương vì "sáng tạo thời trang văn phòng".
Cô Bảy Tarot đăng hình selfie với caption:
📸 “Thứ Sáu là phải ngược đời. Mặc càng sai, càng đúng vibe công ty.”
—
Tú Ngáo thì thủng thẳng: “GĐTĐT không thích sự vừa vặn. Ở đây không có luật – chỉ có tâm trạng tập thể. Em hòa vào được không phải vì em theo quy định, mà vì em hiểu rằng… chẳng có cái gì là quy định cả.”
—
Cuối ngày, Lam nhận giấy “Cảnh báo nhẹ”. Kèm theo đó là phiếu đổi lấy… một đôi dép tổ ong có thêu logo công ty.
Ngáo cười: “Chúc mừng em. Giờ em chính thức là người của nơi này rồi.”
Lam đi bộ về, mang đôi dép tổ ong mới tinh, tóc vẫn còn kẹp gọn, nhưng lòng thì đã bắt đầu buông bỏ cái gọi là “chuẩn mực logic”.
Tối hôm đó, cô viết vào sổ tay:
“Ngày thứ bảy. Mình bị phạt vì làm đúng. Nhưng có lẽ, công ty này không cần người đúng. Chỉ cần người không làm người khác khó chịu.”