CÔNG TY TỨ ĐỔ TƯỜNG

Chương 12: Cuộc họp toàn công ty… không ai nói gì


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Hai, 8 giờ sáng. Cả công ty nhận được thông báo đỏ từ hệ thống nội bộ:

🦆 "Toàn thể nhân sự tham gia cuộc họp quan trọng – 14h hôm nay. Địa điểm: phòng Zoom tầng 7. Nội dung: Chiến lược tăng cường kết nối & chia sẻ giữa các phòng ban."

Tưởng chuyện gì nghiêm trọng, ai cũng sốt sắng chuẩn bị. Có người tập slide. Có người luyện câu chào hỏi. Có người rửa mặt ba lần để trông “có sức sống”.

Lam hỏi Tú Ngáo:
“Họp toàn công ty là chuyện lớn lắm đúng không?”

Ngáo gãi đầu:
“Chưa chắc đâu. Ở đây, có họp mà không nói, có nói mà không họp, có khi họp chỉ để biết mình đang tồn tại.”

Đúng 14 giờ, phòng họp Zoom tầng 7 kín người. Một màn hình lớn treo giữa phòng. Âm thanh văng vẳng bản nhạc lofi "Tình Bạn Diệu Kỳ" remix ambient.

Chị Nhi – giờ là Đại sứ truyền cảm hứng nội bộ – phát cho mỗi người một miếng sticker hình mây, kèm lời dặn:

“Trong buổi họp, mình không nói. Mình cảm nhận. Hãy lắng nghe… sự im lặng.”

Lam nhíu mày: “Ủa là sao?”

“Đây là mô hình họp kiểu mới – Silent Strategy,” Ngáo nói. “Người ta tin rằng: càng ít nói, càng nhiều suy nghĩ. Càng im lặng, càng có chiều sâu.”

Máy chiếu bật lên. Trên màn hình là dòng chữ lớn:
“HỘI NGHỊ TOÀN CÔNG TY – CHỦ ĐỀ: SỰ HIỂU MÀ KHÔNG CẦN NÓI”

Thời gian: 60 phút.
Nội dung: Không nói. Không viết. Không chat. Không trình bày.
Mục tiêu: Tăng cảm giác đoàn kết thông qua tồn tại tập thể trầm mặc.

Lam không tin vào mắt mình. 60 phút để… ngồi nhìn nhau?

Cô quay sang Ngáo. Anh nhún vai, thì thầm:
“Lần trước là họp kiểu Nội Tâm Hóa Hành Động. Còn lần này là Phản Tỉnh Im Lặng. Mỗi năm một xu hướng. Vịt Tổng mê mấy thứ này lắm.”

10 phút trôi qua.
Phòng họp yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng bụng đói của chị Thắm phòng Kế toán.

20 phút.
Một vài người bắt đầu ngáp, nhưng phải ngáp trong tư thế “kín tiếng”.

30 phút.
Một nhân viên lén mở Slack để gửi meme "họp mà không họp", lập tức bị báo cáo “vi phạm khí chất không lời”.

40 phút.
Tú Ngáo lấy bút chì vẽ lên tay Lam một con gà trụi lông. Cô cắn môi cố nhịn cười. Không phải vì sợ bị phát hiện, mà vì… thấy chuyện này thật… siêu thực.

50 phút.
Chị Nhi phát cho mỗi người một tờ giấy. Trên đó ghi:

"Nếu bạn muốn chia sẻ cảm nhận – hãy gật. Nếu bạn muốn giữ kín – hãy mỉm cười."

Cả phòng nhìn nhau. Không ai gật. Không ai cười.

Kết thúc giờ họp, Vịt Tổng gửi email:
🦆 “Buổi họp đã thành công. Không có xung đột. Không có tranh luận. Không có ai nói sai. Điều đó chứng minh chúng ta đã tiến bộ về mặt… nhận thức tập thể.”

Dưới mail là biểu đồ đường – một đường thẳng nằm ngang, ghi chú:
“Đây là đồ thị cảm xúc phòng ban trong suốt 60 phút vừa rồi – ổn định tuyệt đối.”

Lam bước ra khỏi phòng họp, đầu như vừa xem một phim tài liệu về loài ruồi ngủ đông.

“Em không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.”
“Đó là lý do nó thành công. Ở GĐTĐT, những gì không ai hiểu… thường được xem là bước đột phá.”

“Nhưng mà… mình học được gì từ buổi họp đó?”

Ngáo trầm ngâm:
“Chắc là… cách giả vờ chăm chú trong một giờ mà không để não tắt.”

Chiều hôm đó, cả công ty đều nhận được badge “Người biết im lặng đúng lúc” gắn vào profile nội bộ.
Phòng Nhân sự đăng bài:

“Im lặng là ngôn ngữ của trưởng thành.”

“GĐTĐT tự hào là công ty đầu tiên áp dụng mô hình Tĩnh Học Tập Thể, giúp nhân sự cảm thấy… họ đang học gì đó, dù không ai dạy gì cả.”

Tối về, Lam mở máy tính, lướt lại ảnh buổi họp – toàn là hình chụp người ngồi trầm ngâm nhìn vào khoảng không.

Cô gõ vào nhật ký:

“Ngày thứ mười một.
Mình vừa trải qua một cuộc họp mà không ai nói gì, không ai hiểu gì, không ai phản đối gì.
Và ai cũng được khen.
Có lẽ, ở đây, sự im lặng không phải là vàng.
Mà là… biện pháp sinh tồn.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!