CÔNG TY TỨ ĐỔ TƯỜNG

Chương 13: Kỹ năng mới: Giả vờ đang họp trong khi đang… chơi Sudoku


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Ba, 9 giờ sáng. Cả công ty rơi vào trạng thái họp liên hoàn – 4 nhóm cùng lên lịch họp nội bộ, cộng thêm 1 cuộc họp toàn công ty vào buổi chiều.
Tổng thời lượng: hơn 6 tiếng ngồi nhìn màn hình, lắng nghe những câu từ xa xưa như:

– “Em chia sẻ góc nhìn cá nhân nhé…”
– “Mình thống nhất lại đầu ra một chút…”
– “Chỗ này mình cần đóng gói lại thông điệp…”

Lam thở dài khi nhìn lịch họp kín từ 9h đến 15h30. Cô quay sang Tú Ngáo:
“Anh có thực sự nghe hết mấy buổi này không vậy?”

Ngáo bình thản, rút điện thoại, mở Sudoku level Khó Cực:
“Không, nhưng anh phản xạ tốt. Khi người ta gọi tên mình, anh sẽ ‘dạ’ đúng lúc và hỏi ngược lại.”

Cuộc họp đầu tiên bắt đầu lúc 9h05.

Lam thấy những cái tên quen thuộc bật mic rồi tắt mic liên tục. Không ai nói gì suốt 7 phút.
Sau đó, leader mở camera, nói một câu:

“Đầu buổi mình cùng điểm lại mục tiêu của buổi họp... nhưng cũng đừng quá cứng nhắc.”

Ngay lập tức, mọi người gật đầu như đã hiểu một triết lý lớn.

Lam vừa định mở PowerPoint thì thấy Tú Ngáo… vẫn đang chơi Sudoku – một tay bấm vào bảng số, tay kia giữ chuột ở nút “Share Screen giả”.

Cô nói nhỏ: “Anh không sợ bị phát hiện à?”

“Không đâu. Công thức là: luôn mở sẵn slide nền màu xanh có dòng ‘Working Draft – Under Review’ rồi minimize nó. Khi ai bảo share screen, chỉ cần bật lên là xong.”

“Còn khi họ hỏi ý kiến?”

“Trả lời câu mẫu: ‘Em nghĩ góc nhìn này có thể gợi mở thêm hướng đi tích cực nếu mình tiếp cận theo dạng ma trận hành vi hành chính hoá.’ Nghe như có ý nhưng thật ra là sáo rỗng.”

Lam bật cười khúc khích.

“Anh học mấy chiêu này ở đâu vậy?”

“Câu lạc bộ ‘Giả Bận Chủ Động’ nội bộ công ty. Tụi anh có cả handbook.”

Sau khi kết thúc họp thứ nhất (45 phút), Lam mở camera thấy… 3 người ngủ gật, 2 người đang dùng filter mặt chó, và một anh vẫn để hình đại diện là… diễn viên Hollywood.

Chuyển qua cuộc họp thứ hai – lần này do Phúc (sếp mới, người từng phát điên rồi lên chức) chủ trì.
Màn hình mở lên, Phúc không xuất hiện. Chỉ có background là… một bức tranh tường mờ ảo với câu slogan:

“Họp không phải để giải quyết vấn đề. Họp là để vấn đề biết mình đang tồn tại.”

Cả phòng im lặng 10 phút.

Rồi đột nhiên, Phúc xuất hiện, hỏi ngắn gọn:

“Mọi người có cảm nhận gì về năng lượng sáng nay?”

Một người đáp: “Em thấy hơi nặng.”
Phúc gật đầu: “Chứng tỏ chúng ta đang thật lòng.”
Rồi... kết thúc họp. Không ghi biên bản. Không hành động follow-up. Không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Lam về bàn, thở dài, mở file làm việc thật sự thì thấy lịch hiện lên thông báo:

🗓️ “13h30 – Họp chiến lược phòng ban: brainstorming đột xuất.”

Cô nhắn cho Ngáo: “Lại nữa hả?”
Anh reply đúng 1 câu: “Đến giờ fake storming rồi.”

Trong buổi họp “brainstorm đột xuất”, leader yêu cầu:
“Mỗi người trình bày một ý tưởng mới giúp tăng tương tác nội bộ nhưng... đừng nói mấy cái cũ như ‘team building’ hay ‘happy hour’.”

Người đầu tiên nói: “Hay mình nuôi cá chung?”
Người thứ hai: “Tổ chức giải thiền chánh niệm, xem ai thở sâu hơn trong 60 giây.”
Người thứ ba (hơi hoang mang): “Làm một group chat không ai được nhắn, để bớt áp lực trao đổi...”

Leader gật gù: “Sáng tạo. Không cần khả thi, chỉ cần... khác.”

Tú Ngáo không nói gì, vẫn cặm cụi… giải Sudoku bảng mới.

Khi đến lượt mình, anh tắt cam, bật mic và nói đúng 1 câu:

“Hay mình để mọi người tự tìm cách kết nối theo bản năng, để hiểu rằng sự cô lập cũng là một dạng đồng thuận im lặng.”

Cả phòng lặng thinh 5 giây.

Leader vỗ tay: “Ý tưởng đậm chiều sâu!”

Lam nghiêng đầu thì thào: “Anh nói đại đúng không?”
Ngáo nháy mắt: “Quan trọng là delivery. Không ai nhớ mình nói gì nếu mình nói thật nghệ.”

Sau 6 tiếng họp, Lam chỉ ghi được 3 dòng thực tế:

  1. Cần điều chỉnh format của báo cáo quý (nhưng chưa rõ điều chỉnh gì)

  2. Làm khảo sát “đo cảm xúc nhân viên” nhưng không thu thập tên

  3. Phát triển thêm… mô hình “họp tâm linh – nghĩ trong đầu”

Tối hôm đó, Lam về phòng, mở Sudoku chơi thử. 10 phút sau, cô hoàn thành bảng đầu tiên. Cảm giác... nhẹ não hẳn.

Cô tự hỏi: “Có khi nào mình cũng nên... vừa họp vừa rèn trí não không?”
Không phải để trốn tránh. Mà để giữ sự tỉnh táo giữa cơn sóng ảo của công việc không trọng tâm.

Cô mở sổ ghi chép cá nhân:

“Ngày thứ mười hai.
Mình học được kỹ năng mới:
Giả vờ tập trung, nhưng thực chất là giải đố – để giữ lại chút logic giữa cơn mê logic giả.
Có thể đó không phải là lừa dối.
Mà là tự vệ."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!