Buổi sáng hôm sau, Lâm Tinh Tinh bước vào văn phòng với tâm trạng vừa hồi hộp vừa hưng phấn. Sự kiện gặp gỡ Hạ Tư Dực ngày hôm qua vẫn còn in đậm trong tâm trí cô. Tinh Tinh cẩn thận chuẩn bị hồ sơ, giấy tờ, nhưng lòng cô liên tục bị phân tâm bởi hình ảnh của anh – ánh mắt sâu thẳm, nụ cười nhẹ nhưng đầy uy lực, và cách anh quan tâm cô một cách tự nhiên mà không hề gượng ép.
Đang lúi húi với những tài liệu, cô không để ý rằng một cốc cà phê nóng trên bàn gần đó sắp bị đổ. Một nhân viên vội vã đi qua, trượt chân, khiến cốc cà phê nghiêng về phía cô.
“Á…!” Tinh Tinh hét lên trong hoảng sợ. Chỉ trong chớp mắt, cơn cà phê nóng sắp trào ra và dính lên tay cô. Tim cô như ngừng đập trong khoảnh khắc, cảm giác bỏng rát và bối rối khiến cô lùi lại trong vô vọng.
Nhưng rồi, bàn tay của Hạ Tư Dực xuất hiện, chắc chắn và nhanh nhẹn, đỡ lấy cô ngay trước khi cốc cà phê chạm tay cô. Ánh mắt anh nhìn cô, sâu thẳm và nghiêm nghị:
“Tinh Tinh, cẩn thận hơn một chút.”
Cô há hốc miệng, tim đập loạn nhịp: “Anh… anh… làm em sợ!”
Anh cười khẽ, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn giữ nguyên thần thái tổng tài:
“Cô không sao chứ?”
Tinh Tinh cúi đầu, tay vẫn còn run run: “Em… em không sao… Cảm ơn anh.”
Nhưng Hạ Tư Dực không rời tay cô ngay, anh nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi bàn làm việc, nơi cốc cà phê còn đang nghiêng lắc. Khoảng cách giữa họ rất gần, khiến Tinh Tinh cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt trầm ấm mà đầy bảo vệ, khiến cô ngượng ngùng đến mức không dám lên tiếng.
“Anh… anh không sao chứ?” cô lắp bắp hỏi, lo lắng cho anh dù anh là người vừa cứu mình.
Hạ Tư Dực nhíu mày, giọng nghiêm túc:
“Cô lo cho tôi? Tôi không sao, nhưng cô thì khác. Tôi sẽ không để cô bị thương vì bất kỳ lý do gì.”
Tinh Tinh đỏ mặt, cúi đầu. Cô không thể tin rằng một người đàn ông quyền lực, lạnh lùng và gần như hoàn hảo lại quan tâm cô nhiều như vậy. Cảm giác vừa an toàn vừa xấu hổ khiến cô không biết nên nói gì hơn.
Sau sự cố nhỏ này, Hạ Tư Dực đề nghị:
“Cô về nghỉ một chút đi. Tôi sẽ chuẩn bị tài liệu cho buổi họp sau.”
Tinh Tinh ngẩng đầu, mắt mở to: “Anh… anh thật sự muốn em nghỉ sao? Em còn… còn nhiều việc.”
Anh nghiêm nghị:
“Cô đã làm việc quá sức rồi. Một chút nghỉ ngơi sẽ giúp cô tập trung tốt hơn. Tôi không muốn cô mệt mỏi.”
Cô nhìn anh, cảm giác vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc. Anh không chỉ quyền lực mà còn biết quan tâm đến cô theo cách rất riêng, không gượng ép, không phô trương, nhưng lại khiến cô cảm động đến mức không nói nên lời.
Buổi trưa, khi Tinh Tinh đi ra khu vực cà phê để nghỉ giải lao, cô vô tình va vào một khách hàng khó tính, người vừa nổi giận vì một hợp đồng bị trì hoãn. Người đàn ông đó hét lên, làm cô sợ hãi đến mức muốn chạy trốn.
Ngay lúc đó, Hạ Tư Dực xuất hiện như một vì sao sáng giữa cơn bão. Anh bước tới, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói trầm và uy quyền:
“Ông có thể bình tĩnh một chút không? Cô ấy không liên quan gì đến vấn đề này.”
Khách hàng giật mình, ngạc nhiên trước uy lực và thần thái áp đảo của Hạ Tư Dực, ngay lập tức im lặng và lùi lại. Tinh Tinh đứng bên cạnh, tim đập mạnh, vừa bàng hoàng vừa hạnh phúc. Cô chưa từng thấy một người đàn ông quyền lực như vậy, chỉ bằng ánh mắt và lời nói, có thể khiến người khác ngoan ngoãn và tôn trọng đến vậy.
Anh quay sang cô, giọng dịu dàng:
“Cô ổn chứ?”
Tinh Tinh gật đầu, mắt long lanh: “Em… em ổn. Cảm ơn anh rất nhiều.”
Hạ Tư Dực nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô:
“Không cần cảm ơn. Chỉ cần cô biết, bất cứ lúc nào cô gặp nguy hiểm, tôi sẽ ở đây.”
Tinh Tinh cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Khoảnh khắc ấy, tim cô rung lên từng nhịp. Cô biết rằng, không chỉ ngày hôm qua, mà từ giờ trở đi, Hạ Tư Dực sẽ là người luôn bảo vệ cô, quan tâm cô một cách đặc biệt.
Chiều hôm đó, Hạ Tư Dực mời Tinh Tinh cùng đi kiểm tra một dự án mới. Trên đường đi, hai người trò chuyện, anh hỏi về sở thích, thói quen, và những điều bình thường trong cuộc sống của cô. Tinh Tinh vừa ngạc nhiên vừa vui sướng. Anh không chỉ quan tâm đến cô trong công việc mà còn quan tâm đến những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày.
Khi họ đến dự án, một tình huống nguy hiểm nhỏ xảy ra: một tấm ván gỗ không cố định sẵn trên công trường gần sụp xuống chỗ Tinh Tinh đang đứng. Chỉ trong nháy mắt, Hạ Tư Dực đã lao tới, đặt tay chắn trước mặt cô, đỡ lấy tấm ván và kéo cô ra chỗ an toàn.
Tinh Tinh choáng váng, tim đập thình thịch: “Anh… anh suýt… suýt bị thương!”
Anh nhíu mày, giọng nghiêm nghị:
“Cô có sao không?”
Tinh Tinh chỉ biết lắc đầu, mắt tròn xoe nhìn anh. Ánh mắt anh nhìn cô lúc này, sâu thẳm và đầy bảo vệ, khiến cô không thể rời mắt. Tim cô như bị nhấn chìm trong cảm giác vừa sợ hãi vừa an toàn.
Hạ Tư Dực nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, hạ giọng:
“Không sao, vì tôi đã ở đây. Cô không cần sợ hãi.”
Tinh Tinh cảm giác một dòng điện ấm áp chạy khắp cơ thể. Chưa bao giờ cô cảm nhận được sự bảo vệ và quan tâm mà một người đàn ông có thể dành cho cô nhiều đến vậy. Mắt anh nhìn cô, dịu dàng nhưng đầy uy lực, khiến cô cảm thấy trái tim mình vừa rung động vừa yên bình.
Trên đường về, Tinh Tinh ngồi im lặng trong xe, ánh mắt lạc vào anh. Hạ Tư Dực không nói nhiều, nhưng ánh mắt anh dõi theo cô, khiến cô cảm thấy được che chở và quan trọng. Cô biết rằng, những lần gặp nguy hiểm vừa rồi không chỉ là sự tình cờ, mà là khoảnh khắc mở đầu cho một mối quan hệ đặc biệt, nơi cô sẽ luôn được anh bảo vệ và sủng ái.
Ngày hôm đó kết thúc, nhưng trong lòng Tinh Tinh vẫn còn vang vọng ánh mắt và nụ cười của Hạ Tư Dực. Cô nhận ra một điều: mình đã thực sự lạc vào trái tim anh, một trái tim vừa quyền lực vừa dịu dàng, vừa lạnh lùng vừa sủng chiều.
Và từ khoảnh khắc đó, Tinh Tinh biết rằng, cuộc sống của mình sẽ không bao giờ bình thường nữa. Mỗi ngày bên cạnh Hạ Tư Dực sẽ là những trải nghiệm ngọt ngào, bất ngờ, và đầy tình cảm – một câu chuyện tình mà cô từng mơ tưởng, nhưng chưa từng dám nghĩ rằng sẽ trở thành hiện thực.