cưng chiều trên đầu tim của bọn quái vật

Chương 12:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tay còn lại của Kỳ Sơn Trạch thô bạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên.

Con mèo hoang gầy trơ xương, cứ thế bị ép đối diện trực tiếp với ánh mắt dữ dằn của người đàn ông xa lạ.

Câu hỏi ấy lại vang lên lần thứ hai: “Chúng đã làm gì cô?”

Hai tay Tô Dao vẫn còn ôm lấy eo người đàn ông, nghe vậy thì bối rối ngẩng đầu nhìn hắn.

“Gì cơ?”

Kỳ Sơn Trạch rất kiên nhẫn, hắn lặp lại một lần nữa: “Mấy cây dị hóa lúc nãy, chúng đã làm gì cô?”

Làm gì sao?

Tô Dao không thể không nhớ lại những gì đã xảy ra trong tiệm thuốc lá chật hẹp này: quấn chặt, liếm láp, xé rách, trêu chọc… từng chuyện một, đem ra đều khiến người ta sợ hãi, càng khiến người ta nhục nhã.

Cô không muốn trả lời, lắp bắp cố lảng tránh: “Không… không có gì cả.”

“Thật vậy sao?” Ngón tay Kỳ Sơn Trạch vuốt nhẹ lên má cô, ánh mắt hắn sớm đã lộ rõ vẻ không tin.

Hắn không nói gì nữa, sự im lặng kéo dài giữa hai người khiến Tô Dao bỗng chốc hoảng loạn.

Cô không muốn ở lại đây thêm nữa, ai biết đám dây leo kia có đột nhiên quay lại không chứ.

“Anh đưa tôi về có được không?”

“Tôi tìm được đồ ăn rồi, có thể bồi thường hết cho các anh!”

Kỳ Sơn Trạch không hề động lòng, chỉ lặng lẽ nhìn cô gái trong lòng hồi lâu, đột ngột lên tiếng: “Tôi đã thấy hết rồi.”

“Cái… cái gì?”

“Tôi thấy mấy cái dây leo đó quấn lấy tay chân cô, treo cô lơ lửng giữa không trung.”

“Cô giãy giụa quyết liệt, nhưng vẫn không sao thoát ra nổi.”

Ánh mắt Kỳ Sơn Trạch cũng dần thay đổi theo từng lời hắn nói, con ngươi càng lúc càng thẫm đen, vẻ mặt cũng trở nên kỳ quái. Rõ ràng sở hữu một gương mặt tuấn tú, nhưng lại khiến người khác cảm thấy quái dị và điên cuồng.

“Lũ quái vật ghê tởm đó đã làm gì cô? Là siết chặt lấy đùi cô, hằn lên những vết đỏ tấy phải không?”

“Hay là đưa xúc tu đến bên miệng cô, mặc cô cắn mút nghịch ngợm?”

“Hay là chúng đã giật mất giày vớ của em, xé rách quần áo của em…”

“Đừng nói nữa!”

Tô Dao dù có ngốc đến mấy cũng nhận ra người đàn ông trước mặt có gì đó không ổn, hai tay như bị điện giật lập tức rút về, sợ hãi muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.

Sao cô có thể quên được, người đàn ông như thể vị cứu tinh vừa xuất hiện ấy, thật ra từ đầu đã là một tên biến thái tâm tư hiểm độc!

Rõ ràng hắn đã thấy cảnh cô bị dây leo bao lấy, nhục nhã trêu đùa! Thế mà còn cố chấp tra hỏi từng chi tiết, như thể muốn lặp lại sự sỉ nhục một lần nữa!

“Không có chuyện gì xảy ra hết!”

Cô trượt người lùi về sau, nhưng phần lưng lại bị cánh tay rắn chắc chặn lại, bị giữ chặt trong lãnh địa của kẻ săn mồi.

Sự kháng cự và lùi bước của Tô Dao không khiến Kỳ Sơn Trạch tỉnh ngộ, trái lại sau khi nếm được sự ngoan ngoãn ngã vào lòng hắn, hắn lại càng thêm tham lam và bá đạo.

“Chúng nó…”

“Đội trưởng, tôi hình như nghe thấy tiếng người khác, có phải còn người sống không…”

Một cái đầu xoăn bất ngờ thò ra từ phía sau, cắt ngang bầu không khí căng thẳng, hiếu kỳ và kinh ngạc đưa mắt nhìn vào bên trong tiệm thuốc lá.

Từ góc độ của anh ta, chỉ có thể thấy bóng lưng đội trưởng đang quỳ một gối, và cô gái đang được ôm trong lòng hắn.

Vì sao nhận ra đó là cô gái? Vì anh ta vừa vặn liếc thấy bờ vai trắng nõn nửa lộ ra ngoài.

Nhưng rất nhanh, một cơn gió bụi thốc lên, đầu xoăn giật lùi lại theo phản xạ, đưa tay dụi mắt.

“Vãi chưởng, gió ở đâu ra thế, thổi mù mắt tôi luôn rồi!”

Đến khi dụi đỏ cả mắt, lấy lại được thị lực, thì đội trưởng nhà mình đã đứng dậy, bộ đồ tác chiến bên ngoài không cánh mà bay, chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ đen, lộ ra cơ bắp rắn chắc.

Tống Tri Phàm nhìn lại, thì chiếc áo khoác ấy đã được khoác lên vai cô gái.

Đôi chân trắng mịn nhỏ nhắn dẫm lên nền đất phủ đầy bụi, những ngón tay thon thả bối rối nắm lấy vạt áo… ngước lên, một gương mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt, khóe mắt còn vương sắc hồng, như vừa khóc xong…

Xinh đẹp mà chật vật.

“Là cô à.” Tống Tri Phàm thở phào: “Tôi còn tưởng cô chết ngoài kia rồi cơ.”

Câu này nghe chẳng hay ho gì, nói xong cậu ta mới nhận ra không ổn.

“À… ý tôi là… may mà cô còn sống!”

Tô Dao cắn môi, không biết nên đáp lại thế nào.

Người có thể tổ đội với một tên biến thái như vậy, cho dù có nhiệt tình thân thiện đến đâu, e rằng cũng chẳng phải người tốt lành gì.

Dù trong lòng hiểu rõ điều đó, nhưng cô vẫn không kiềm được mà lặng lẽ dịch về phía anh chàng đầu xoăn, có lẽ là tiềm thức cô cũng cho rằng ở cạnh anh ta an toàn hơn.

Dù sao thì sự xuất hiện của anh ta, cũng đã cắt ngang cuộc tra hỏi đầy bất ổn khi nãy, khiến Kỳ Sơn Trạch tạm thời trở lại dáng vẻ bình thường.

Thế nhưng mới bước được hai bước, khí áp xung quanh lập tức trầm xuống, ánh nhìn lạnh lẽo lại một lần nữa khóa chặt Tô Dao.

Tống Tri Phàm là người đầu tiên nhận ra không khí có điều bất thường, dù anh ta không biết vì sao đội trưởng nói ở đây không có ai sống, cũng không hiểu vì sao lại ôm một cô gái, còn cởi áo khoác ra cho cô ta.

Nhưng! Trực giác cảnh giác của anh ta cực nhạy!

“Tôi vừa thấy ngoài kia có mấy ba lô đầy đồ ăn, mình vác hết về đi!”

Anh ta nhanh chóng bước ra khỏi tiệm thuốc, nhặt mấy chiếc ba lô mà gã đầu đinh. À không, giờ nên gọi là tang thi mất đầu cùng đồng bọn để lại.

“Ồ hô, mì gói với bánh mì, còn có cả snack vị cay nữa, chắc ăn được đấy.”

Anh chàng đầu xoăn rất vui, một mình đeo ba chiếc ba lô, đi phía trước vững vàng: “Đi thôi, Viên Tuấn và chị tôi đều đang chờ trong kho.”

Tô Dao vốn nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, không ngờ lại có chuyển biến, dù trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng niềm vui rõ ràng chiếm phần nhiều hơn.

Ít nhất, cô còn có thể sống mà quay về!

Kỳ Sơn Trạch lại mở miệng: “Cô định đi về như thế này sao?”

Tô Dao cúi đầu nhìn theo ánh mắt hắn, thấy đôi chân trần lộ ra ngoài, giày vớ đã sớm bị đám dây leo giật mất, không biết trôi về đâu rồi.

“Tôi…” Cô lúng túng định giấu chân vào ống quần: “Tôi có thể mang giày của mấy cái tang thi kia, tôi không ngại bẩn.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.