Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 130: Cưng Vợ Đến Tận Cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Tôi bây giờ muốn đi tắm, thật sự không kịp rồi.” Bạch Nguyệt thúc giục.
“Ừ.” Anh đứng dậy, ôm cô đi vào nhà tắm.
Bạch Nguyệt dùng bồn tắm, anh dùng vòi hoa sen.
Cô không dám nhìn anh, nhìn nước trong bồn tắm, thế nhưng, suy nghĩ lại dừng ở lời anh nói.
“Cảm thấy cả đời bên em như này cũng rất tốt, dù sao tôi không có cảm giác với người phụ nữ khác.”



“Bạch Nguyệt, em thật là, có yêu cầu gì có thể nói với tôi, phụ nữ tôi ᴆụng vào chỉ có một mình em, vì thế, không quá rõ phụ nữ thích thế nào? Làm không tốt, sẽ cố gắng cải thiện.”
“Không chỉ chuyện của cô ta, chuyện ba năm nay em ở nước ngoài tôi cũng đều biết.”
“Tôi và Tô Tiểu Linh đã giải trừ hôn ước rồi, giờ tôi độc thân.”
Anh thật là, mỗi một câu, đều đang chọc ghẹo cô, chọc tới xương cốt cô.
Nói lòng không rối bời là không có khả năng.


Cô không lừa được chính mình, cô đang động lòng.
“Cố Lăng Kiệt, anh thích tôi sao?” Bạch Nguyệt nhìn về phía anh, trực tiếp hỏi.
Anh vẫn thâm trầm như trước, biểu cảm một chút cũng không khiến người khác nhìn ra chút manh mối nào: “Em tin lời tôi nói, hay là tin những gì em thấy?”
Trong lòng Bạch Nguyệt hẫng một chút, một cỗ khí tức lạnh lẽo dần dần tràn khắp người cô.
Còn nhớ, ba năm trước, Cố Lăng Kiệt vẫn chưa mất trí nhớ.
Cô cũng từng hỏi Cố Lăng Kiệt câu hỏi này.
Anh nói, anh sẽ không trả lời, chỉ hành động.
Cô lúc đó, cực kì cảm động.
Cô tin Cố Lăng Kiệt không phải người nói lời ngon tiếng ngọt, cũng tin tưởng anh sẽ dùng hành động chứng minh, cái gì là tình yêu thật sự.
Cho tới khi anh mất trí nhớ, cô mới biết, Cố Lăng Kiệt không nói, là bởi vì, người anh thật lòng yêu là Chu Hân Ly, anh không thể nói, anh đối tốt với cô, chỉ là vì chịu trách nhiệm.


Cố Lăng Kiệt bây giờ, vẫn như thế.
Bạch Nguyệt cười, nở nụ cười cực kì dễ thương, từ bồn tắm đứng dậy, thong dong cầm khăn tắm, quấn lên người: “Tôi tin, trái tim tôi cảm nhận được.”
Cô bước qua anh, đi ra ngoài, lấy quần áo trong va li ra để thay.
Sự mờ mit, rối loạn trong mắt biến mất rồi, sót lại, chỉ còn lạnh lùng.
Cố Lăng Kiệt đi từ nhà tắm ra, Bạch Nguyệt đã không ở đó nữa rồi, cô đi trước một bước, đến cục cảnh sát.
Lúc cô đến cục cảnh sát, nhìn thấy Lãnh Thu Tôn cũng ở đó, có chút kinh ngạc: “Tôi còn cho rằng anh đã đi rồi.”
“Tôi không thích nửa đường rút lui, mặc dù không trực tiếp tiếp nhận vụ án, nhưng xem các người phá án, biết được kết quả, cũng được.” Lãnh Thu Tôn giải thích.
Bạch Nguyệt mỉm cười.
Mặc dù anh ta độc miệng, đối xử với người khác không chút khách khí, thế nhưng đối với chuyên môn vẫn là rất tôn trọng.
“Vậy tôi vào trước đây.”

“Bạch Nguyệt.” Lãnh Thu Tôn gọi.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Lãnh Thu Tôn.
“Tôi từng điều tra tài khoản của Vương Đông Nhi, trong đó chỉ có 2 triệu 8. Cô ta bắt đầu từ năm ngoái bắt đầu tiêu rất nhiều tiền, trong đó có một khoản, là quẹt thẻ tín dụng, địa điểm là Nhật Bản, cô ta mua một máy quay Sony hdr-ax2000e, loại máy quay chuyên nghiệp. Ngoài ra, bạn trai cô ta, cũng chính là đối tác quay video, cũng mua một màn hình 3D. Ngoài ra, thời đại học, Vương Đông Nhi học tâm lí học.” Lãnh Thu Tôn nhắc nhở.
“Tôi biết rõ cách ɢɨết người của bọn họ. Hùng Chí Thanh và Hùng Cẩm Bình đều bị dọa ૮ɦếƭ, bọn họ cho rằng là Vương Hạ Hà đòi mạng. Hùng Trường An là tự sát, có khả năng là chịu không nổi áp lực về mặt tinh thần.” Bạch Nguyệt suy đoán.
“Vậy xem cô thẩm vấn thôi, tôi ở phòng giám sát.” Lãnh Thu Tôn nói, sau khi lạnh lùng đi qua cô, lại dừng bước: “Tôi nhờ cô mua hoa quả, cô đã mua chưa?”
“Mua rồi, ở phòng tôi, chờ tôi thẩm vấn xong, quay về đưa cho anh.” Bạch Nguyệt nói.
Biểu cảm Lãnh Thu Tôn rất kì lạ, muốn nói lại thôi, hít sâu một hơi: “Bạch Nguyệt, cô biết vì sao tôi nhận vụ án này không?”
“Anh thích thử thách.” Bạch Nguyệt phán đoán nói.
“Hùng Cẩm Bình là cậu của bạn tôi, tôi được bạn nhờ vả, vì thế mới tham gia vào vụ án này.” Lãnh Thu Tôn trầm giọng nói, nhìn thằng vào Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt hiểu rồi, bạn anh ta là Tô Khánh Nam.


“Anh đã sớm biết thân phận của tôi?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Không biết, vừa rồi Khánh Nam gọi điện cho tôi, hỏi đến cô, tôi mới biết. Cô là vợ trước của cậu ấy, tôi luôn cho rằng vợ cũ cậu ấy họ Hình, Hình Cẩm Nhi và cô có quan hệ gì?” Lãnh Thu Tôn tiếp tục hỏi.
Khó trách, cô cảm thấy thái độ của Lãnh Thu Tôn với mình tốt hơn rất nhiều, thì ra, là biết cô là vợ trước của Tô Khánh Nam.
“Em gái cùng cha khác mẹ, tôi và cô ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, tôi lớn hơn cô ta 10 phút.” Bạch Nguyệt nhàn nhạt giải thích.
“Cô nhất định chịu đựng đủ loại đau khổ, vì thế mới từ một bác sĩ khoa sản, trở thành một bác sĩ tâm lí.”
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Khổ hơn nữa cũng đã qua rồi, vì khổ, mới cảm thấy mỗi ngày sau này đều ngọt ngào, chỉ cần trong lòng không đau khổ, thì có thể đánh đâu thắng đó.”
“Đừng trách Tô Khánh Nam, tôi nói này, cậu ấy rõ ràng có thể dồn Hình Bắc Xuyên vào chỗ ૮ɦếƭ, lại cứ mãi buông tha, thì ra là vì cô.” Lãnh Thu Tôn ý vị sâu xa nói.
“Câu nói này có ý gì? Anh ta dồn Hình Bắc Xuyên vào chỗ ૮ɦếƭ?” Bạch Nguyệt rất nghi hoặc.
“Bố ruột của Tô Khánh Nam là bị Hình Bắc Xuyên hại ૮ɦếƭ, lúc đó cậu ấy cưới cô, có lẽ là vì báo thù, cụ thể, cô vẫn là hỏi Khánh Nam sẽ thích hợp hơn. Nếu cô là người phụ nữ của anh em của tôi, tôi cũng không chống đối cô nữa, cần giúp đỡ có thể gọi điện thoại cho tôi.” Lãnh Thu Tôn nhún vai, khá là tiếc nuối nói.
“Bố ruột của Tô Khánh Nam là bị Hình Bắc Xuyên hại ૮ɦếƭ?” Bạch Nguyệt cả đầu mơ hồ, không dám tin.


Khó trách, cô luôn cảm thấy Tô Khánh Nam hận cô, địch ý muốn khiến cô đau khổ, từng bước đẩy cô vào địa ngục.
Vậy mà, bên trong lại có một tầng quan hệ như vậy.
Lãnh Thu Tôn không nói nhiều nữa, đi vào phòng giám sát.
Bạch Nguyệt ngây người đứng ở cửa cục cảnh sát, từng chút hồi ức quay lại.
“Đứng ở đây làm gì?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng hỏi.
Bạch Nguyệt quá nhập thần, giật mình, nhìn qua Cố Lăng Kiệt, đi vào phòng thẩm vấn,
Cố Lăng Kiệt nắm lấy cánh tay cô, nhìn vào ánh mắt hoang mang của cô: “Đang nghĩ gì vậy? Sắc mặt không tốt lắm.”
“Biết được chút tin tức, đại khái biết được phương thức ɢɨết người của bọn họ, chỉ là, Vương Đông Nhi vậy mà cũng học tâm lí học, muốn đột phá, sẽ có độ khó nhất định, dù sao không có chứng cứ rõ ràng.” Bạch Nguyệt nói lấp lửng.
“Không cần có gánh nặng tâm lí, chúng ta có thời gian, hơn nữa, tôi nghi ngờ, vụ án mưu sát lần này không có khả năng chỉ do một người làm, phòng tuyến tâm lí Vương Đông Nhi khó đột phá, người khác lại dễ dàng.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Cố Lăng Kiệt, chồng của Hùng Đại Ninh vì sao mà ૮ɦếƭ, anh biết không?”
“Dường như là không may mất mạng khi đang làm nhiệm vụ, lúc ૮ɦếƭ không quá 30 tuổi, sao vậy?” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Tùy tiện hỏi mà thôi, xem xem có chút liên hệ gì đến vụ án hay không.”
“Không quá 30, vậy Tô Khánh Nam lúc đó mới bao tuổi chứ?” Bạch Nguyệt hỏi tiếp, liếc nhìn Cố Lăng Kiệt.
Anh thâm trầm nhìn cô: “Em quan tâm đến chồng trước của mình trước mặt tôi, không cảm thấy không thích hợp sao?”
“Tôi tùy tiện hỏi mà thôi.”
“Tùy tiện hỏi 2 câu đều liên quan đến chồng trước, vậy không tùy tiện hỏi há chẳng phải mỗi câu đều là anh ta? Bạch Nguyệt, có phải tôi quá nuông chiều em rồi hay không?” câu cuối, Cố Lăng Kiệt nói có chút nghiêm túc.
Bạch Nguyệt ngậm miệng.
Cô và anh là quan hệ gì chứ?
Anh cũng quản quá nhiều rồi.
Cô đi vào phòng thẩm vấn, nhìn một lượt tư liệu về kẻ tình nghi: “Ngày 12 tháng 4 năm 2020, anh đang ở đâu?”
“Quay hình, tôi là nhân viên quay phim, lúc quay khẳng định không thể thiếu tôi được.” Nhân viên quay phim hùng hồn nói.
“Quay cái gì?” Bạch Nguyệt tỉnh bơ hỏi.
“Quay cái gì? Không phải các người đều mang đi xem rồi sao? Tôi dùng ống kính đặc biệt để quay đó, cực kì rõ ràng, nam nữ đều thích xem.” Nhân viên quay phim thô tục nói.
“Ống kính đặc biệt mà anh nói tôi không xem, ngược lại tôi lại thấy anh nói đi xem buổi công chiếu 《Người đẹp biển cả》, thời gian công chiếu là tháng 6 năm 2019 đúng chứ, vì thế, video này căn bản không phải quay vào tối ngày 12 tháng 4 năm 2020. Nói, ngày 12 tháng 4, anh rốt cuộc làm gì?” Bạch Nguyệt nghiêm nghị nói.
Nhân viên quay phim vẻ mặt mờ mịt nhìn Bạch Nguyệt, mắt lóe lên: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”
“Anh không biết tôi đang nói gì cũng không sao, bên phía toà án biết tôi đang nói gì là được, trượng nghĩa là đức tính đẹp, hiếu thuận là nghĩa vụ, anh gánh tội thay cho người khác, bà ngoại đã lớn tuổi của anh sẽ cảm thấy anh làm đúng sao?” Bạch Nguyệt hỏi, đánh giá sắc mặt nhân viên quay phim.
Trong mắt anh ta xẹt qua tia khủng hoảng: “Đừng nói với bà ngoại tôi.”
“Tôi sẽ không nói với bà ấy, nhưng nghe sai đồn bậy, truyền tới tai bà, có lẽ sẽ càng đẫm máu, càng tối tăm hơn. Anh xác định muốn làm chủ mưu vụ ám sát chứ? Có lẽ, nghĩa vụ hiếu thuận này, anh làm không được rồi. Hay là, bà anh căn bản không muốn nhìn thấy anh?” Bạch Nguyệt nói từng chữ, từng chữ đâm vào trái tim nhân viên quay phim.
“Thực ra, cái gì tôi cũng không biết.” Nhân viên quay phim hoang mang nói.
“Vậy nói hết những gì anh biết ra đi.”
“Tôi và Meissen là bạn hợp tác làm ăn, anh ta dụ dỗ gái đẹp đến, tự nguyện quay một ít video, đăng lên mạng kiếm ít tiền, cũng có một vài cô, trực tiếp bán cho công ti điện ảnh Nhật Bản.
Năm ngoái, anh ta mang đến một cô gái, tên là Vương Đông Nhi.
Anh ta nói cô gái này rất khác biệt.
Tôi quay video cho bọn họ, chỉ phụ trách quay hình, những thứ khác đều do Meissen xử lí.
Có một hôm, bọn họ tìm tôi quay phim kinh dị, nói là sẽ đăng lên một APP video trên mạng.
Chúng tôi liền bắt đầu quay, cảnh tượng quá máu me, quá tàn nhẫn, quá chân thật, quá khiêu khích. Cơ bản không thể thông qua kiểm duyệt.
Sau đó Vương Đông Nhi và Meissen mất tích, tôi đã tự mình quay phim ngắn gì gì đó.
Đêm ngày 12 tháng 4 ấy, Meissen liên lạc với tôi, nói nếu có người hỏi tôi, thì nói này 12 tháng 4 tôi đang quay hình, chuyện là như vậy.” Nhân viên quay phim nói.
“Nếu kiểm tra thấy anh nói là sự thật, chúng tôi sẽ thả anh đi.” Bạch Nguyệt đứng lên, Cố Lăng Kiệt đã đứng ngoài cửa.
“Bây giờ tôi đi thẩm vấn Vương Đông Nhi.” Bạch Nguyệt nói với Cố Lăng Kiệt.
“Cô ta có lẽ sẽ thừa nhận chuyện quay video, nhưng không nhất định sẽ thừa nhận chuyện mưu sát, tôi đã xem hết toàn bộ nhật kí của Vương Hạ Hà, trong đó những chỗ nói đến Vương Đông Nhi tôi đều ghi chép lại, em xem một chút.” Cố Lăng Kiệt đưa tờ giấy được gấp gọn gàng cho Bạch Nguyệt.
Giờ Bạch Nguyệt hiểu, vì sao anh nhìn có vẻ rất mệt mỏi, có lẽ là hôm qua thức đêm xem.
“Sao anh không đưa sớm cho tôi?” Bạch Nguyệt không kiểu, đón lấy tờ giấy trong tay anh.
“Có chút nghiêm trọng, không muốn khiến tâm trạng em không tốt, em xem rồi sẽ biết.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt mở tờ giấy ra.
Xem rồi, thật sự trong lòng rất không thoải mái, có loại cảm giác âm ỉ giống như ẩm ướt sau mưa..
Cô chầm chậm nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Anh vẫn tinh tế như trước, sẽ lo lắng đến cảm nhận của cô, cho dù ૮ɦếƭ, cũng không quên lo cho cô chu toàn.
Về mặt tình cảm, anh dùng bản thân mình để bù đắp.
Nếu Tô Khánh Nam đối xử tốt với cô, có lẽ anh sẽ không cứu cô khỏi Ⱡồ₦g giam đó.
Nếu không phải mất đi trí nhớ, chắc chắn cả đời anh cũng không để cô biết, người anh yêu là Chu Hân Ly, đối với cô chỉ là chịu trách nhiệm.
Anh là một người đàn ông cực kì thâm trầm, khiến cô không thể oán giận.
Bạch Nguyệt xoay người đi.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô.
Bạch Nguyệt không hiểu nhìn Cố Lăng Kiệt.
“Tính khí tôi không tốt lắm, em đừng giận tôi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt ngẩn người: “Tôi không tức giận, anh nói chuyện gì vậy?”
“Quên rồi thì thôi, nhưng, tôi vẫn muốn nói rõ một chút, bây giờ em là người phụ nữ của tôi, thì đừng có mà nhớ đến chồng trước nữa.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói.
“Ai là người phụ nữ của anh chứ?” Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng, phủ định nói, xoay người đi về phía phòng thẩm vấn.
Cố Lăng Kiệt đứng ở đó, sắc mặt tái xanh, trong lòng đè nén một cỗ tức giận không tên, không phát ra được, chỉ đành nhịn xuống.
“Tôi rất tò mò, tại sao Khánh Nam lại say đắm cô ấy như thế, dường như giờ đã biết đáp án rồi.” Lãnh Thu Tôn đứng bên cạnh Cố Lăng Kiệt, nhìn bóng lưng Bạch Nguyệt, cảm thán nói.
Đôi mắt tĩnh mịch của Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Lãnh Thu Tôn: “Tôi ngủ với cô ấy rồi.”
Lãnh Thu Tôn: “…”
Anh ta tuyệt đối không ngờ rằng, loại chuyện này sẽ được nói ra từ miệng người cương nghị lãnh khốc như Cố Lăng Kiệt, giống như đứa trẻ con khoe đồ chơi vậy.
Cố Lăng Kiệt cũng coi như hài lòng với biểu cảm của anh ta, lửa giận đè nén trong lòng, dường như được giải tỏa một chút: “Hầu như mỗi ngày đều ngủ với nhau.”
Lãnh Thu Tôn: “…”
“Người anh em, anh quá khoác lác rồi.” Lãnh Thu Tôn không khách khí nói.
Con ngươi Cố Lăng Kiệt trầm xuống, thản nhiên nói: “Mỗi ngày còn ‘làm’ rất nhiều lần.”
“Đủ rồi đó.” Lãnh Thu Tôn cao giọng
Đúng là ngày càng không thể chịu nổi mà.
Nhưng Cố Lăng Kiệt vẫn một bộ dáng nghiêm chỉnh như thế, bá đạo nói: “Anh chuyển ba câu tôi vừa nói cho Tô Khánh Nam, rồi thêm một câu nữa, anh ta không có cơ hội đâu.”
“Trước giờ tôi không tuyên truyền tin đồn không đúng sự thật.” Lãnh Thu Tôn hất cao cằm, đi qua Cố Lăng Kiệt.
Chút lửa giận mà Cố Lăng Kiệt mới xả ra, lúc này, lại quay trở lại.
“Lúc trước khi anh tìm Bạch Nguyệt nói xấu tôi, tôi ở trong phòng cô ấy.” Cố Lăng Kiệt chỉ ra.
Lãnh Thu Tôn cười: “Một người đàn ông không được phụ nữ thừa nhận, lấy cái gì để nói người đàn ông khác không có cơ hội? Cười ૮ɦếƭ tôi rồi.”
Cố Lăng Kiệt nhếch khóe miệng, so với sự lạnh lùng trong ánh mắt, nụ cười này khiến người ta sợ hãi hơn vài phần: “Nghe nói anh Lãnh có đai đen Karate, muốn luận bàn chú không?”
“Được, chờ Bạch Nguyệt thẩm vấn Vương Đông Nhi xong, cùng nhau luận bàn, ai sợ ai chứ? Nếu thua thì làm sao?” Lãnh Thu Tôn rất tự tin nói.
“Thua, đương nhiên là đi bệnh viện chứ còn làm sao nữa?” Cố Lăng Kiệt lạnh lẽo nói.
“Dám chơi dám chịu, tôi đấu cùng anh.” Lãnh Thu Tôn đã sớm muốn đánh Cố Lăng Kiệt, xem xem ai đánh ai!




trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!