Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 131: Cưng Vợ Đến Tận Cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bạch Nguyệt đi vào phòng thẩm vấn.
Vương Đông Nhi rất bình tĩnh, lãnh đạm, giương miệng cười: “Xem ra, cô đã qua được cửa ải đầu tiên rồi, nếu không, sẽ không tới chỗ tôi.”
Bạch Nguyệt ngồi lên ghế: “Nghe nói cô học tâm lí học, là nguyên nhân gì khiến cô đổi nghề vậy?”
“Sở thích, đáp án này cô có hài lòng không?” Vương Đông Nhi cười nói.
Bạch Nguyệt nhìn cô ta, bàn tay gõ lên bàn theo tiết tấu: “Chị cô lớn hơn cô rất nhiều, lúc cô ấy rời đi, cô mới 7 tuổi? Chuyện lúc 7 tuổi cô còn nhớ không?”



Vương Đông Nhi tiện tay phẩy qua ngọn đèn trên bàn, kêu phịch một tiếng.
Bạch Nguyệt dừng động tác lại, kinh ngạc nhìn Vương Đông Nhi.
“Muốn thôi miên tôi sao?” Vương Đông Nhi đã hiểu rõ.
“Người cùng ngành, tùy tiện nói chuyện phiếm đi, nhà cô, là dòng dõi thư hương?” Bạch Nguyệt đoán.
“Mẹ tôi là bác sĩ, bố tôi là giáo viên, trong vụ án vào nhà ςướק bóc, họ đều ૮ɦếƭ rồi, tôi và chị được bà ngoại nuôi, điều kiện gia đình không tốt, vì thế, chị tôi ra ngoài làm công.” Vương Đông Nhi hời hợt nói.


“Hung thủ ɢɨết bố mẹ cô đã bị bắt ra rồi.” Bạch Nguyệt khẳng định nói.
“Một năm sau khi chị tôi ra ngoài làm công, hai tên kẻ ςướק kia bị đâm ૮ɦếƭ trong quá trình chạy trốn.” Vương Đông Nhi lạnh nhạt nói.
“Vì thế, cô không tin vào cảnh sát, muốn lợi dụng năng lực của mình báo thù cho chị?” Bạch Nguyệt suy đoán.
Vương Đông Nhi cười: “Cô đang bẫy tôi.”
“Phân tích tâm lí bình thường mà thôi, cô hiểu mà.”
Vương Đông Nhi lười biếng dựa vào ghế: “Vậy tôi cũng phân tích cô một chút. Cô…”
Vương Đông Nhi đánh giá Bạch Nguyệt, ánh mắt rơi vào trên ngón tay bị cụt.
Bạch Nguyệt theo bản năng cho tay xuống dưới gầm bàn.
“Cô, có một người đàn ông cô rất yêu, người đàn ông này, lại không yêu cô, cô cực kì đau khổ.” Vương Đông Nhi suy đoán.
Bạch Nguyệt cười: “Cô từng bị dượng cô ૮ưỡɳɠ ɓứ૮.”


Vương Đông Nhi kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt, trong mắt tràn đầy không thể tin được: “Làm sao cô biết được? Chuyện này không ai biết cả, bạn trai tôi cũng không biết.”
“Cô quá trân trọng tình cảm với chị mình, lại không nhận được chút an ủi từ phía họ hàng, cô vốn học tâm lí, vì bị tổn thương nặng nề, cô bắt đầu cam chịu, cho đến khi, cô phát hiện thi thể và nhật kí của chị mình, cô liền bắt đầu bố trí kế hoạch của mình suốt một năm.” Bạch Nguyệt suy đoán.
“Đúng, tôi quay một ít video, bọn họ muốn, không phải là quỷ, sẽ bị dọa ૮ɦếƭ.” Vương Đông Nhi châm chọc nói, trong mắt đều là ý xem thường.
“Nhật kí của chị mình cô đã đọc rồi chứ? Cô ấy luôn lặp đi lặp lại, hi vọng Đông Nhi sẽ sống tốt, cô ấy gọi những người kia là kẻ xấu, nếu chị cô biết những gì cô đã làm, sẽ gọi cô như thế nào?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Chị tôi sẽ tự hào về tôi.”
“Chị cô cho dù bị ngược đãi, nhưng vẫn luôn mang trong mình một trái tim dịu dàng lương thiện, cô ấy muốn dùng sức lực yếu đuối của mình cứu thoát hai đứa trẻ kia.”
“Vì thế bọn chúng càng đáng ૮ɦếƭ, chị tôi là người lương thiện như thế cũng không bỏ qua, bọn chúng còn có lương tri không? Rõ ràng chị ấy còn sống, lại tiêm vào cơ thể chất tạo bọt, bọn chúng là cố tình muốn chị ấy ૮ɦếƭ.” Vương Đông Nhi căm hận nói.
“Bọn họ không đúng, cô cảm thấy mình làm đúng sao? Chị cô nói, muốn cùng cô đi bái tế bố mẹ, muốn cùng cô hiếu thảo với bà ngoại, muốn cùng cô giúp đỡ những đứa trẻ giống như hai người, con trai của Hùng Chí Thanh, năm nay 7 tuổi, cũng lớn bằng cô năm đó.”
“Hùng Chí Thanh là đáng đời hắn, hắn chính là người tiêm chất tạo bọt vào người chị tôi.” Vương Đông Nhi rõ ràng rất kích động.
“Vậy đứa trẻ 7 tuổi kia thì sao?” Bạch Nguyệt hỏi lại.

“Hắn ta không xứng đáng có con.” Vương Đông Nhi lạnh lùng nói.
“Nhưng đã có đứa con 7 tuổi rồi, Hùng Chí Thanh đã phải trả giá cho hành động của mình.
Còn cô, vẫn tiếp tục ở trong bùn lầy, vùng vẫy hổ thẹn với chị mình, hay là thừa nhận, ít nhất không thẹn với lòng?
Tôi biết, cô cố ý bỏ qua cho Hùng Trường An, bởi vì Hùng Trường An đối xử tốt với chị cô, trong nhật kí của chị cô nói anh ta là người tốt.
Chỉ là, áp lực mà anh ta phải chịu quá lớn, lựa chọn tự sát, đúng không?” Bạch Nguyệt ngưng trọng hỏi.
Viền mắt Vương Đông Nhi đỏ lên: “Hùng Trường An thích chị tôi, anh ta là người đầu tiên tìm tôi xám hối, tôi bảo anh ta tố cáo, anh ta không chịu, cũng không dám, anh ta là một kẻ nhu nhược, cho dù anh ta tự sát, chị tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh ta.”
“Chị cô sẽ tha thứ, vì cô ấy lương thiện.” Bạch Nguyệt rũ mắt, dừng 3 giây: “Vương Đông Nhi, cô lợi dụng quay video kinh dị để cố ý ɢɨết người, tội danh đã thành lập, vừa rồi cô nói, toàn bộ có thể làm chứng cứ xác thực, tôi tin tòa án có thể đưa ra phán đoán chính xác.”
“Cô chơi tôi?” Vương Đông Nhi không bình tĩnh nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt.
“Tôi trần thuật đều là sự thật, nếu cô đã thiết kế tỉ mỉ suốt một năm, không tiếc kéo cả bạn trai mình xuống nước, cô đã không hề có ý định bỏ qua cho bọn họ, bọn họ chắc chắn phải ૮ɦếƭ.”
“Đó là do bọn chúng đáng ૮ɦếƭ.”


“Tố chất tâm lí của bọn họ cực kì cao, cô có thể dọa ૮ɦếƭ bọn họ, nói rõ họ đã có ý hối cải, cô lại cần gì…”
“Bọn chúng căn bản không có ý hối cải, là tôi hạ thuốc bọn họ, loại thuốc bột đó đi vào não thông qua không khí, hai giờ sau có thể phát huy hết, bộ phận pháp y căn bản không kiểm tra ra được.” Vương Đông Nhi kích động nói.
“Yes!” Lãnh Thu Tôn ở phòng giám sát không khỏi phát ra tiếng khen ngợi, hai tay ôm trước иgự¢, tán thưởng Bạch Nguyệt: “Không ngờ cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh, tự do vận dụng tâm lí học, khó trách, tuổi trẻ như thế đã danh tiếng nổi bật, làm rất tốt.”
Cố Lăng Kiệt tắt máy, màn hình quan sát tối đen.
Lãnh Thu Tôn nhíu mày nhìn Cố Lăng Kiệt, “Anh làm gì thế?”
“Vụ án đến đây đã rõ chân tướng, tiếp sau đây, là chuyện của chúng ta rồi, có đi không?” Cố Lăng Kiệt lạnh như băng nói.
“Đi chứ, cái Vương Đông Nhi nói kia, người đàn ông mà Bạch Nguyệt yêu lại không yêu cô ấy, dường như là nói Tô Khánh Nam. Người đàn ông cô ấy yêu. Haha!” Lãnh Thu Tôn ý tứ sâu xa nói, tràn đầy khiêu khích.
“Anh nghĩ nhiều rồi, nếu như yêu, thì sẽ không li hôn.” Anh lạnh lùng bước ra ngoài.
Lãnh Thu Tôn trong lòng khó chịu đi theo phía sau anh, ảo tưởng đến cảnh tượng một lúc nữa Cố Lăng Kiệt bị anh đánh ngã, nghĩ mà trong lòng sảng khoái dễ chịu.
Nửa tiếng sau…
Xe cứu thương 115 đi tới, đặt Lãnh Thu Tôn lên cáng cứu thương, đưa đến bệnh viện.


Bạch Nguyệt đi từ phòng thẩm vấn ra, thấy Cố Lăng Kiệt không còn ở đây, cô liền về trước, đặt vé tàu điện chuyến chiều về thành phố A.
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng trên app Mê Tình Truyện
Cô đang thu dọn hành lí ở khách sạn.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô nhìn qua mắt mèo, là Cố Lăng Kiệt, mở cửa ra, thản nhiên nhìn anh.
Cố Lăng Kiệt đưa một bó 99 đóa hoa hồng đến trước mặt cô: “Bọn họ nói, phái nữ đều thích hoa hồng.”
“Cảm ơn.” Bạch Nguyệt đón lấy, tiện tay đặt lên bàn.
“Tôi cảm thấy, để em ℓàм тìин nhân bên ngoài của tôi, quá uất ức cho em rồi, Bạch Nguyệt, chúng ta chính thức quen nhau đi.” Cố Lăng Kiệt rất nghiêm túc nói.
Bạch Nguyệt mở to mắt, nhìn chằm chằm Cố Lăng Kiệt, trong đẫu bỗng trống rỗng, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
“Nếu nguyên nhân anh muốn chính thức qua lại với tôi là vì lo rằng tôi uất ức, vậy thì không cần đâu, qua lại với anh chỉ làm tôi càng thêm uất ức.” Bạch Nguyệt không khách khí nói, cất quần áo đã gấp gọn gàng vào vali.
“Cái gì gọi là càng thêm uất ức?” Cố Lăng Kiệt nhíu mày: “Em cảm thấy tôi không đủ tư cách làm bạn trai em sao?”
Bạch Nguyệt không nhìn thẳng vào Cố Lăng Kiệt: “Tiền đề của việc qua lại là cả hai đều thích nhau, anh cảm thấy chúng ta đều thích nhau sao?”
Cố Lăng Kiệt mím chặt môi, sắc mặt tái xanh, chăm chú nhìn cô.
Không khí vì tâm trạng anh thay đổi mà cũng thay đổi theo.
Bạch Nguyệt kéo hành lí đi ra phía cửa.
Cố Lăng Kiệt kéo lấy cánh tay cô, nhìn cô: “Tôi cảm thấy chúng ta đều thích nhau.”
Trong lòng Bạch Nguyệt lộp bộp một tiếng, nhìn về phía anh, đánh giá sắc mặt anh: “Tôi không qua lại, tôi muốn trực tiếp kết hôn, hôn nhân với quân nhân là không thể li hôn, anh dám không?”
Cố Lăng Kiệt dừng một chút.
Bạch Nguyệt mỉm cười, trong mắt toàn bộ là ý giễu cợt, xoay người, nhìn thẳng vào Cố Lăng Kiệt: “Tôi không còn tuổi trẻ để lãng phí, yêu đương với thủ trưởng quá nguy hiểm, tôi cũng không có tự tin có thể đi tới cuối cùng.
Hoặc là, liền kết hôn, anh bên cạnh tôi cả đời.
Anh không cần lập tức trả lời tôi, tôi cho anh thời gian 1 tháng, nghĩ kĩ rỗi hẵng quyết định, trên thế giới này, không có thuốc hối hận.”
Cô gỡ tay anh ra, mở cửa, đi ra ngoài, ánh mắt trầm xuống, nước mắt phản chiếu ánh mặt trời óng ánh.
Bạch Nguyệt bây giờ, đã quá mệt mỏi.
Cô không chơi nổi trò chơi tình ái nữa, cũng không chịu đựng nổi bất kì kết cục đau buồn nào.
Qua lại với Cố Lăng Kiệt, một khi bị Tống Tâm Vân và Cố Thanh Hùng phát hiện, cô chắc chắn phải ૮ɦếƭ.
Hoặc là, rũ sạch quan hệ với Cố Lăng Kiệt, cô bắt đầu lại từ đầu.
Hoặc là, cô trực tiếp trở thành vợ của Cố Lăng Kiệt, ván đã đóng thành thuyền, cộng thêm thân phận vợ thủ trưởng, Tống Tâm Vân và Cố Thanh Hùng mới không có cách nào tổn thương cô.
Nơi sâu nhất trong lòng cất giấu tình yêu cuồng loạn nhất với Cố Lăng Kiệt, cô lựa chọn thỏa hiệp, cũng cho mình một cơ hội cuối cùng.
Cho dù, anh chịu trách nhiệm với cô, hay là anh có mục đích khác, chỉ cần anh đồng ý kết hôn, cô liền dành cả đời bên anh, đó là lời tỏ tình sâu sắc nhất.
Thế nhưng, cô rất uất ức, rất ngột ngạt, cũng rất sợ hãi.
Sợ vô tình bị tổn thương đến mức không còn dũng khí sống tiếp, cũng sợ bên nhau trở thành tổn thương lẫn nhau.
Kí ức trước kia giống như một con dao sắc bén cứa vào lòng cô, một câu ‘Hân Ly, anh rất nhớ em’ của Cố Lăng Kiệt, còn khiến cô đau khổ hơn ૮ɦếƭ đi.
Nếu như sau khi kết hôn cũng như vậy…
Người cô yêu, yêu người khác, loại hôn nhân này, có có thể tiếp tục sao?
Cô rất mâu thuẫn, nghĩ không thông, như đi vào ngõ cụt, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.
Chút lí trí còn sót lại của Bạch Nguyệt cảm thấy không đúng.
Cô nhanh chóng lấy lọ thuốc nhựa màu trắng từ trong túi ra, nhìn nhãn mác, tay run run đổ ra viên thuốc nhỏ màu đen, nhét vào miệng, kéo hành lí đi vào trong hành lang, dựa vào tường, tay nắm chặt thành quyền, chầm chậm ổn định cảm xúc của mình.
Một phút sau, mới từ từ mở mắt, ánh mắt dần dần trở nên rõ ràng.
Tình cảm con người có một giới hạn, sau khi bị tổn thương, trong lòng sẽ đau, cơ thể sẽ sản sinh ra rất nhiều chất độc hại, ăn mòm thần kinh, tế bào.
Vết thương mà loại tình cảm này gây ra, không giống vết thương do dao cắt có thể lành, mà trên thực tế, nó rất khó lành lại.
Khi đau đớn tới một loại mức độ nhất định, con người sẽ tự mình bảo vệ, thần kinh sẽ rối loạn.
Thường thấy thì có tâm thần phân liệt, nhiều bệnh nhân sa vào trong ảo giác và hoang tưởng, biểu hiện là đập phá đồ đạc, làm bị thương người khác, phá hoại của cải, tình cảm lạnh nhạt, tách khỏi cuộc sống hiện thực.
Mẹ cô chính là như vậy, tâm thần phân liệt lâu rồi, bệnh trầm cảm, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rối loạn lo âu, chứng mất ngủ, chứng chán ăn tâm lí, chứng ám ảnh sợ hãi, hội chứng tự kỉ, rối loạn nhân cách, bệnh sa sút trí tuệ đồng thời phát tác.
Cô không muốn sẽ giống như mẹ mình, tâm thần phân liệt.
Nếu như trở thành như vậy, cô thà ૮ɦếƭ còn hơn.
Sau khi điều chỉnh tốt tâm trạng, cô đi ra khỏi hành lang.
Mặc dù bác sĩ nói không thể tự chữa trị, nhưng, cô biết cách, nghĩ đến những chuyện vui vẻ, chuyển dời sự chú ý, tìm niềm vui mới trong cuộc sống…
Bạch Nguyệt đi ra khỏi thang máy, thấy Cố Lăng Kiệt đang ngồi trên sofa ở phòng chờ.
Cô đi trả phòng.
Cố Lăng Kiệt đón lấy hành lí của cô.
Bạch Nguyệt nhìn về phía anh, anh cất hành lí của cô lên xe anh.
Bạch Nguyệt trả xong phòng liền đi qua đó.
Cố Lăng Kiệt mở ghế phụ cho cô: “Tôi đưa em ra ga tàu hỏa.”
“Vâng.” Bạch Nguyệt gật đầu, nhẹ nhàng bình tĩnh, ngồi lên ghế phụ.
Cố Lăng Kiệt lái xe, nhìn về phía trước nói: “Tìm ra hung thủ rồi, chuyện này lại không thể làm lớn tiếng, tôi vẫn muốn ở lại giải quyết hậu quả, người đã ૮ɦếƭ rồi, người sống vẫn phải tiếp tục sống, tôi phải làm tốt việc bí mật bù đắp.”
“Chỉ cần không thẹn với lòng mình là được.” Bạch Nguyệt cảm thán nói: “Tôi trước kia không tin vào số mệnh, cảm thấy, tương lai nằm trong lòng bàn tay mình, chỉ cần tôi nỗ lực, chỉ cần tôi kiên trì, chỉ cần tôi hướng tới mục tiêu của mình, tôi sẽ có thể có được những gì tôi nên có, trên thực tế, trong mệnh có thời thì rốt cuộc phải có, trong mệnh không có thời thì đừng gượng tìm.”
“Không phải em nói không thẹn với lòng sao? Không cố gắng, sao lại không thẹn với lòng.” Cố Lăng Kiệt ý tứ sâu xa nói, nhìn về phía khuôn mặt trắng nõn tình xảo của Bạch Nguyệt.
Tính cô không nóng nảy, rất xinh đẹp, lại khí phái đoan trang, thuộc loại vừa nhìn thì thấy kinh diễm, càng nhìn thì càng thấy xinh đẹp.
“Hôm qua tôi thấy một tin tức, bên trên nói về một cô gái 19 tuổi vì thất tình mà tùy tiện nhảy xuống sông.
Một chàng trai nhảy xuống cứu cô ấy, cô ấy được cứu lên rồi, chàng trai kia lại vì kiệt sức mà bị nước cuốn trôi, ૮ɦếƭ rồi.
Lẽ nào đây không phải là số phận an bài sao?” Bạch Nguyệt có chút thương cảm nói.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô, đặt lên đùi mình.
Bàn tay anh rất ấm, bàn tay cô lại rất lạnh.
“Khi bản thân tôi bơ vơ, gặp được Tô Khánh Nam, anh ấy giúp tôi tìm công việc, đón mẹ tôi từ bệnh viện tâm thần về, tôi cho rằng, cuộc sống của tôi sẽ trở nên tốt đẹp.
Giờ tôi mới biết, sự quen biết của tôi và Tô Khánh Nam chính là một âm mưu được tính toán từ trước.
Anh cứu tôi khỏi hầm lửa, tôi cũng cho rằng tôi đã tìm thấy hạnh phúc, bởi vì hạnh phúc này, tôi nguyện ý từ bỏ tất cả, số phận là một lần nữa đùa cợt tôi, anh mất đi trí nhớ.” Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, nước mắt lăn dài trên má.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay Bạch Nguyệt, nhíu chặt mày: “Tôi lấy em, chờ sau khi tôi bận xong, chúng ta quay về liền kết hôn.”
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng trên app Mê Tình Truyện
Anh hãy sống cuộc sống mà anh muốn, không cần mệt mỏi vì trách nhiệm và hồi ức nữa.
Thực ra, tôi một mình có thể sống tốt hơn.”
“Giờ em có ý gì?” Cố Lăng Kiệt không hiểu, “Tôi chỉ hỏi em, giờ tôi muốn lấy em, em gả hay không gả?”




trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!