Cố Lăng Kiệt đang trên đường đến đảo.
Anh thấy cuộc gọi của Bạch Nguyệt thì lập tức nghe điện thoại.
“Cố Lăng Kiệt à.” Bạch Nguyệt hét lên.
Cô dường như nhìn thấy cánh cửa sáng đang dần mở ra trong bóng tối ấy.
Cô không kìm nén nổi. Nước mắt cứ thế rơi lã chã.
Cố Lăng Kiệt nghe thấy sự yếu ớt của Bạch Nguyệt, trái tim anh như bị Ϧóþ nghẹt, dịu dàng hỏi: “Em sao vậy?”
“Bây giờ anh đến có được không!” Bạch Nguyệt khẩn cầu.
Cô muốn gặp anh, rất muốn, rất muốn.
Cố Lăng Kiệt cau mày, ánh mắt sâu xa mà phức tạp.
Hôm nay là ngày chó đặc vụ lên đảo diễn tập, cũng đã nói là anh sẽ đến xem rồi.
Quân lệnh như núi, anh luôn nghiêm khắc với bản thân mình.
Nhưng anh càng quan tâm Bạch Nguyệt hơn.
“Trung tá Thượng, đi đến bệnh viện.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh.
“Nhưng chó đặc vụ đã xuất phát rồi.” Trung tá Thượng không hiểu.
“Ghi hình lại toàn bộ, tôi sẽ quay lại xem. Bớt phí lời đi, đến bệnh viện.” Cố Lăng Kiệt nói một cách kiên định.
Xe nhanh chóng lên đường đi đến bệnh viện.
Bạch Nguyệt đặt điện thoại xuống, trong lòng thắp lên tia hy vọng.
“Ba!” Tô Khánh Nam thét lên con số cuối cùng.
Hắn cầm bình chữa cháy bên cạnh hung hãn đập vào thuỷ tinh.
Thuỷ tinh vỡ vụn, giống như cuộc đời của cô vậy.
Hắn thò tay vào, mở tay nắm cửa.
Bạch Nguyệt ngồi dậy đi xuống khỏi giường, cảnh giác nhìn Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam đá cái tủ chặn đường ra, toàn thân bao phủ một nguồn sát khí.
Bạch Nguyệt bất giác lùi ra sau, lùi đến sát tường, không còn đường lui nữa.
“Đừng mà.” Bạch Nguyệt vừa nói vừa khóc, giống như sắp tàn lụi rồi vậy.
Lúc cô đối diện với những tên vô lại cũng không đến nỗi cảm nhận được chút sợ hãi nào.
Tô Khánh Nam còn đáng sợ hơn mấy tên vô lại gấp trăm lần.
Nước mắt của cô khiến hắn mềm lòng.
“Cô suýt chút nữa khiến tôi trở thành tàn phế, phải bù đắp tôi như thế nào đây?” Tô Khánh Nam lạnh lùng hỏi.
“Tô Khánh Nam, có rất nhiều cô gái hiến dâng cho anh, đừng chơi đùa tôi.” Bạch Nguyệt bình tĩnh nắm chặt nắm đấm.
“Theo tôi về nhà, tôi đếm đến 3, bây giờ đồng ý thì tôi sẽ không động vào cô, nếu đếm hết 3 thì tôi lập tức muốn cô ngay bây giờ.” Tô Khánh Nam cảnh cáo.
Bạch Nguyệt mong ngóng nhìn ra ngoài cửa.
Cô rất hy vọng Cố Lăng Kiệt mau đến cứu cô.
“Một. Bạch Nguyệt, tôi sẽ không ly hôn với cô đâu, cả đời này cô chỉ có thể làm vợ của Tô Khánh Nam tôi thôi, tốt nhất đừng có những suy nghĩ thích người khác nữa.”
“Hai. Trong trái tim Cố Lăng Kiệt luôn tồn tại một người con gái, người con gái đó không lâu sau sẽ quay lại. Cô chẳng qua chỉ là hạt đậu phộng giải sầu của hắn mà thôi.”
Bạch Nguyệt cảm thấy kì lạ, ánh nhìn từ cửa chuyển đến khuôn mặt của Tô Khánh Nam.
Bây giờ cô mới phát hiện ra, hình như cô không hiểu một chút nào về Cố Lăng Kiệt cả.
“Sắp ba rồi, Bạch Nguyệt, cô không chờ đợi được đến lúc tôi chiếm đoạt cô sao?” Tô Khánh Nam nói một cách gian ác, bàn tay chạm vào bên mặt Bạch Nguyệt khiến cô không thể lùi lại.
Điện thoại của Bạch Nguyệt reo lên.
Cô thắp lên tia hy vọng.
Tô Khánh Nam nhìn thấy người gọi đến là Lưu San hiển thị trên màn hình, nở nụ cười lẳng lơ: “Nghe đi.”
Bạch Nguyệt đề phòng nghe điện thoại.
“Bạch à, tớ xin lỗi cậu! Đoạn ghi âm đó tớ để trong tủ, nhưng tủ bị người khác cạy rồi, toàn bộ tư liệu đều mất hết.” Lưu San áy náy.
Bạch Nguyệt ngây ra, bất lực chùn vai.
Dù có ngốc đến đâu thì cô cũng có thể hiểu rằng, chắc chắn là tay chân của Tô Khánh Nam đã làm.
Cô không thể ly hôn.
Cố Lăng Kiệt có thể cứu cô lần một lần hai, nhưng lần ba lần bốn thì sao?
“Tôi về nhà cùng anh.” Bạch Nguyệt nói một cách tuyệt vọng.
Tô Khánh Nam hài lòng lộ ra nụ cười lẳng lơ.
Hắn ôm eo cô, hơi ghé sát vào khuôn mặt cô: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện nằm trên giường của tôi, tôi cũng tin rằng, cô nhất định cũng sẽ thích cảm giác tôi chiếm đoạt cô thôi.”
Bạch Nguyệt không cử động, như vừa trải qua bể dâu, trống rỗng mà tuyệt vọng.
Cô gửi một mẩu tin nhắn cho Cố Lăng Kiệt: “Bây giờ em không sao rồi, có thể xuất viện như thường được rồi, không cần lo lắng, anh không cần phải qua đây đâu, cảm ơn anh, làm phiền rồi.”
Gửi xong tin nhắn cô thật sự rất muốn khóc.
Nhưng nước mắt lại không chảy ra được mà chỉ cảm thấy chua xót.
Cô chưa từng làm sai chuyện gì, nhưng sao lại chọc phải con ma quỷ như Tô Khánh Nam chứ.
Cô không hiểu, không hiểu, ông trời sao lại đối xử với cô như vậy chứ.
Cô lại soạn một mẩu tin nhắn cho Lưu San: “Bây giờ tớ về nhà cùng Tô Khánh Nam, tối nay liên lạc sau nha.”
Lưu San lập tức gọi điện lại.
Tô Khánh Nam ςướק lấy điện thoại, nhìn thấy là Lưu San gọi thì lại trả lại cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nghe máy.
“Tiểu Bạch à, não cậu bị cửa đập à. Bây giờ còn cùng Tô Khánh Nam về nhà sao? Đừng sợ, tớ sẽ lại tìm kiếm chứng cứ cho cậu.” Lưu San gào thét lên.
Tô Khánh Nam lại giật lấy điện thoại lần nữa: “700 triệu đó của cô tôi đã trả lại vào tài khoản rồi. Chuyện của tôi và Bạch Nguyệt tốt nhất cô đừng xen vào nữa, bằng không tôi sẽ khiến cô chịu không nổi đâu.”
“Làm đi, xem ai sợ ai, tốt nhất anh đừng quá trớn, bằng không, muốn chứng cứ thì đơn giản lắm.” Lưu San rêu rao.
Cãi nhau, đó là điều mà từ trước đến nay cô ấy chưa từng thua.
Tô Khánh Nam cười nham hiểm rồi tắt máy.
Cố Lăng Kiệt gọi điện thoại đến.
Trong mắt của Tô Khánh Nam vụt qua sự hận thù, hắn nghe máy.
“Em không sao chứ?” Cố Lăng Kiệt ở đầu dây bên kia tràn ngập sự quan tâm.
Tô Khánh Nam mở loa ngoài, đưa điện thoại cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt không dám nghe điện thoại của Cố Lăng Kiệt, cô sợ Tô Khánh Nam sẽ lại giở trò.
Tô Khánh Nam trở nên hung hãn, ra hiệu cho cô nghe điện thoại.
Bạch Nguyệt nắm chặt điện thoại, để lên tai.
“Rốt cuộc bị sao vậy? Sao không nói gì, một tiếng nữa thôi là anh đến rồi.” Giọng nói của Cố Lăng Kiệt càng dịu dàng hơn.
Một tiếng, đã không kịp nữa rồi.
“Không sao, ban nãy nhìn thấy một con chuột, em sợ mấy loài động vật như chuột, rắn lắm, bác sĩ nói là em đã hồi phục nhiều rồi, bây giờ em sẽ xuất viện.” Cô cố tìm một lời giải thích hợp lý cho việc khóc thút thít ban nãy.
Nhưng nghe giọng anh, cô lại muốn khóc.
“Không sao là tốt rồi, cái phần thưởng công dân thành phố tốt mà lần trước anh nói với em anh đã xin được rồi, về phần mẹ em em không cần lo lắng, anh sẽ sắp xếp ổn thoả, mấy ngày nữa chỉ việc đi đến Pronvene chơi thôi.” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói. Trong lòng Bạch Nguyệt nổi lên từng gợn sóng.
Cô chỉ nói chơi vậy mà anh đã làm được.
Tiếc là cô không xứng với người đàn ông như vậy.
Tô Khánh Nam cúp máy: “Hắn ngược lại cũng có lòng đấy chứ, cô bị cảm động rồi à?” “Theo anh thì sao?” Bạch Nguyệt hỏi vặn, trong mắt cô không ẩn giấu nỗi bi thương. Tô Khánh Nam hơi nhắm mắt lại: “Từ chối. Vợ của Tô Khánh Nam tôi không cần nhận quà của người đàn ông khác, mẹ của cô không phải muốn gặp tôi sao? Dạo này tôi có thời gian có thể sắp xếp được.”
“Về thôi, tôi hơi mệt rồi.” Bạch Nguyệt nói một cách mệt mỏi.
Cố Lăng Kiệt càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Dựa theo tính cách của Bạch Nguyệt, nhìn thấy chuột và rắn có thể sẽ sợ, nhưng cô tuyệt đối sẽ không khóc, chắc chắn cô đã xảy ra chuyện gì rồi.
Điện thoại của trung tá Thượng reo lên.
Cậu ta nghe điện thoại xong vội vã nói: “Thủ trưởng, không hay rồi, ở trên đảo xảy ra tai nạn nghiêm trọng. Chó đặc vụ vừa lên liền gây ra nổ mìn, tổng cộng có 30 đội viên, có 5 người an toàn rút lui, 8 người bị thương ở mức độ khác nhau, số 108 dẫn đầu là nghiêm trọng nhất, hai chân bị nổ tung.”
“Lập tức đưa họ đến bệnh viện quân đội, bây giờ tôi sẽ qua đó.” Cố Lăng Kiệt gấp gáp ra lệnh.
Trung tá Thượng vui mừng vì thủ trưởng không đi, nếu không dựa theo thói quen dẫn đầu đi trước của thủ trưởng, người mất chân sẽ là thủ trưởng mất!
Cố Lăng Kiệt leo lên đảo.
Những thương binh đã tản ra rồi.
Trên đảo có rất nhiều hố, khói thuốc màu đen còn sót lại rất nhiều, không khí vô cùng khó chịu.
Cố Lăng Kiệt nhanh chóng nhìn xung quanh, đôi mắt lạnh băng với đầy sự giận dữ và căm phẫn, lạnh lùng ra lệnh: “Những nơi bán mìn ở nước A không có nhiều, trong vòng hai mươi tư tiếng, tôi muốn tra ra tất cả những người bán và người mua.”
“Rõ.” Trung tá Thượng nơm nớp lo sợ.
- --
Biệt thự của Tô Khánh Nam.
Bạch Nguyệt đứng đằng sau lưng hắn, lạnh nhạt nhìn hắn nhập mật khẩu: 19920316.
Đã từng có lúc, cô tưởng rằng hắn lấy ngày sinh của mình làm mật khẩu nên cũng cảm thấy xúc động.
Thì ra cô và Hình Cẩm Nhi lại trùng ngày sinh.
“Khánh Nam, anh về rồi à.” Hình Cẩm Nhi đứng ở cửa, nghiêng đầu gọi một cách đầy nũng nịu.
Bạch Nguyệt nhìn Hình Cẩm Nhi với vẻ lạnh lùng.
Cô ta mặc váy rất ngắn, chỉ cần khẽ cử động cũng có thể nhìn thấy được ҨЦầЛ ŁóŤ ở bên trong, từng lỗ ở đôi tất lưới cũng tôn nên da thịt trắng mịn của cô ta.
Bạch Nguyệt khẽ cong khóe miệng.
Con gái của Thống đốc, cũng đem ra bán được sao?
Hình Cẩm Nhi nhìn thấy Bạch Nguyệt ở sau lưng Tô Khánh Nam, hơi sửng sốt, lại nở nụ cười ngọt ngào: “Chị à, chị cũng đến sao.”
Bạch Nguyệt không quan tâm tới cô ta, bước vào trong.
Trên bàn có để một bình rượu vang đỏ, hai ly đế cao, một đĩa salat, hai miếng thịt bò bít tết và còn có cả miếng gan ngỗng được xếp thành hình trái tim hết sức tỉ mỉ.
Bạch Nguyệt không hề biết Tô Khánh Nam đưa cô tới đây để làm gì.
“Có phải là em không nên tới đây không?” Hình Cẩm Nhi khẽ hỏi Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam cười một cách mê hoặc, ngắm nhìn thân hình bốc lửa của cô ta, hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo: “Quần áo của em rất ổn, đẹp lắm.”
“Thật sao? Chỉ cần anh thích là được rồi. Đói rồi phải không, tới ăn cơm đi, hôm nay em đã tự chuẩn bị đó.” Hình Cẩm Nhi khoác tay Tô Khánh Nam.
Bạch Nguyệt cũng đi vào trong phòng.
“Bạch Nguyệt, cùng ăn đi, hãy nếm thử tài nghệ nấu ăn của Cẩm Nhi, cô ấy rất giỏi giang.” Tô Khánh Nam gọi Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt dừng lại, lạnh lùng nhìn xung quanh, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Có hơi đau đớn, không phải cô không nói, thì không cảm thấy đau đớn.
Tuần trước cô đã nấu cho hắn, nhưng hắn đã có thái độ gì cơ chứ!
Người khác nấu cơm thì được gọi là giỏi giang còn cô nấu cơm thì chê là buồn nôn.
Vậy cô thì không thấy họ đáng ghê tởm sao.
“Không, hai người ăn đi. Tôi không đói.” Cô không hề quay đầu lại mà bước thẳng về phía trước, mở cửa phòng ra.
Bức ảnh cô dâu chú rể trên tường đã được đổi thành ảnh chân dung của Hình Cẩm Nhi.
Trên tủ đầu giường cũng đã bày ảnh chụp chung của Hình Cẩm Nhi và Tô Khánh Nam.
Đáng châm chọc hơn là trong phòng cưới của cô, trên chiếc giường cưới, đã để bộ quần áo mà Hình Cẩm Nhi vừa thay ra và bộ ga giường cô ta mới mua.
Ở nơi này, đã không còn chỗ cho cô dung thân nữa rồi.
Cô không phải là con người quá yêu bản thân.
Cô cũng không còn cảm thấy Tô Khánh Nam không ly hôn là vì yêu cô.
Hắn đưa cô tới đây chỉ là để làm nhục cô mà thôi.
Bạch Nguyệt xoay người lại nói với Tô Khánh Nam: “Thế giới của hai người tôi đã thưởng thức xong rồi, có thể đi được rồi chứ?”
Tô Khánh nam kéo một cái ghế ra: “Nào tới đây ngồi đi, đừng để tôi nói lần thứ hai, cô không gánh được tội đâu.”
“Tô Khánh Nam, rốt cuộc anh còn muốn như thế nào nữa?” Bạch Nguyệt rất bực bội.
“Cô cảm thấy tôi muốn như thế nào đây?” Tô Khánh Nam cảnh cáo cô: “Đừng chống đối lại tôi.”
Bạch Nguyệt nhẫn nhịn bước tới ngồi xuống bàn ăn, cô muốn xem xem rốt cuộc họ còn có thể ghê tởm tới đâu nữa.
“Vừa may em có chuẩn bị thêm mấy suất bít tết nữa, chị à, chị đợi em vài phút nhé.” Hình Cẩm Nhi vừa cười vừa nói rồi đi vào bếp.
Cô ta lấy miếng thịt bò bít tết đã ướp sẵn, cho thêm một lát ớt, không hề bỏ vào lò nướng mà để luôn vào trong khay rồi bưng đến đặt trước mặt Bạch Nguyệt.
“Chị à, chị ăn nhiều vào nhé, không đủ thì em lại đi làm thêm.” Giọng nói của cô ta vô cùng ngọt ngào, ngồi xuống bên cạnh Tô Khánh Nam, dáng dấp như một người phụ nữ chủ gia đình thực thụ.
Bạch Nguyệt khép mắt lại, đôi lông mi dài che khuất cửa sổ tâm hồn.
Tô Khánh Nam đang nhìn chằm chằm vào biểu hiện của Bạch Nguyệt.
Hắn muốn thấy cô ghen tị, tức giận, dù là đối đầu gay gắt cũng được.
Nhưng không hề có.
Không khỏi thấy hơi thất vọng.
Hình Cẩm Nhi nhìn thấy ánh mắt của Tô Khánh Nam nhìn Bạch Nguyệt.
Cô ta sao có thể cho phép người đàn ông của mình lại nhìn người phụ nữ khác.
Tay của cô ta chạm vào đầu gối của Tô Khánh Nam, từ từ nhấc tay lên, đâm vào một miếng chuối: “Đây là món em thích ăn nhất.”
Tô Khánh Nam nhìn Hình Cẩm Nhi đầy nuông chiều: “Em thích thì ăn nhiều một chút đi.”
Hình Cẩm Nhi càng nũng nịu: “Chị, em quên không lấy dấm, chị có thể giúp em xem trong bếp có không?”
Bạch Nguyệt không hề thay đổi sắc mặt, đứng lên đi vào bếp.
Hình Cẩm Nhi lập tức hôn một cái lên mặt của Tô Khánh Nam: “Khánh Nam, em muốn, nhân lúc chị không có ở đây.”
Tô Khánh Nam không thể cự tuyệt được với những người phụ nữ xinh đẹp lại nóng bỏng, hôn cô ta, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong bếp.
Bạch Nguyệt có thể nhìn qua kính cửa sổ cũng biết được họ đang làm gì.
Dạ dày cô hơi lâm râm đau, không biết là do đói hay là do buồn nôn nữa.
Rót một chút nước, đứng ở cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài.
Để cho họ có thêm thời gian, Hình Cẩm Nhi giải quyết vấn đề sinh lý cho Tô Khánh Nam, cô cũng sẽ an toàn hơn.
Tô Khánh Nam thấy cô mãi không quay đầu lại thấy hơi bực mình, buông Hình Cẩm Nhi ra, gọi với vào bếp: “Không tìm thấy thì thôi đi, dù sao thì tôi cũng không thích ăn dấm.”
Bạch Nguyệt thở dài, ánh mắt hơi mất kiên nhẫn, xoay người lại nhìn thấy ánh mắt đầy khiêu khích của Hình Cẩm Nhi.
“Chị, mau đến đây ăn đi, nguội sẽ không ngon đâu.”
Bạch Nguyệt ngồi xuống, cắt một miếng thịt bò, nhìn thấy vẫn còn vết máu.
Một sự tức giận trào dâng trong lòng, thẳng lên não, cô chưa từng thấy người phụ nữ nào ác độc như vậy, vứt thìa vào trong khay.
“Khánh Nam, em sợ quá.” Hình Cẩm Nhi rúc vào lòng Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam nhìn thấy Bạch Nguyệt rốt cuộc cũng có phản ứng, cười lớn, ôm lấy eo của Hình Cẩm Nhi: “Cô bị sao vậy, đây là món ăn mà Cẩm Nhi đã vất vả lắm mới làm xong, cô xem bây giờ cô giống thứ gì chứ?”
“Tôi thế nào chứ?” Bạch Nguyệt hỏi lại, ánh mắt ửng hồng: “Tôi là người đàn bà đanh đá, tôi là người hay ghen tuông, cuộc sống của tôi và anh là địa ngục, sao chúng ta không kết thúc đi.”
Sắc mặt của Tô Khánh Nam trầm xuống một cách đáng sợ: “Cô lại uống nhầm thuốc sao, tôi đã nói rồi, đừng có chống đối tôi.”
“Thế nào gọi là chống đối?” Làn nước mắt nhanh chóng trào dâng trong đôi mắt cô: “Rốt cuộc anh hi vọng vợ anh sẽ là người phụ nữ như thế nào?”
Bạch Nguyệt quay đi chỗ khác, lau mặt không muốn để nước mắt rơi.
Lúc cô yêu hắn hắn lại yêu những người đàn bà khác.
Khi cô không yêu hắn nữa thì hắn lại muốn giữ cô lại.
Cuộc hôn nhân này quả thực là địa ngục.
“Cô khóc sao?” Tô Khánh Nam vô cùng kinh ngạc, trong ánh mắt thấy sự khác thường.
Trước đây, dù hắn có ở cùng với những người phụ nữ khác, cô cũng vẫn luôn kiêu ngạo, ngoại trừ việc không cho hắn chút thể diện nào ra thì từ trước tới tới giờ chưa từng khóc.
Hắn hơi bực bội, buông Hình Cẩm Nhi ra: “Khóc gì chứ, tôi sẽ đưa cho cô suất bít tết của tôi, đã cắt xong rồi.”
Tô Khánh Nam đặt bít tết trước mặt Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhìn về phía hắn.
Đã rất nhiều năm rồi, cô chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn.
Lòng tự trọng của cô, sự kiêu hãnh của cô không cho phép cô cúi đầu trước hắn.
Thế nhưng cô quá mệt mỏi rồi.
Lòng tự trọng gì chứ, sự kiêu hãnh gì chứ, cô không cần nữa, cô chỉ muốn được giải thoát.
“Tô Khánh Nam, ly hôn đi, sau khi ly hôn, anh có thể ở với bất cứ ai cũng được, tôi không muốn tiếp tục sống như thế này nữa.” Nước mắt của Bạch Nguyệt rơi lã chã.