Cái đó của anh, ép sát vào người cô, anh kéo cô vào trong lòng mình.
Không khí tràn ngập hương vị tình yêu, tuỳ ý phà vào chóp mũi cô.
Bạch Nguyệt không dám động đậy.
Hơi thở của anh đều phà vào cổ cô, có hơi ngứa, hơi lay động trái tim yếu mềm của cô.
Rất lâu sau, Bạch Nguyệt lấy lại bình tĩnh: “Được chưa anh?”
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt trả lời, giọng nói trầm lặng, không chút khiêu gợi.
Trong không gian tĩnh lặng, nghe giọng anh rất hay, giống như phát thanh viên vậy, thu hút người ta chìm trong mơ mộng.
“Vậy anh có cần đi tắm không?” Bạch Nguyệt nhắc nhở.Chủ yếu là bây giờ anh đang ôm cô khiến cô cảm thấy rất nóng, cơ thể cô cũng có chút nhơm nhớp.
“Tạm thời không cần, không cần tắm nước lạnh, ngủ đi, đã muộn lắm rồi đó.” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
Hừm…
Nhưng cái đó của anh.
Cô cảm thấy ngại nên cũng không nói thêm gì nữa, nhắm mắt ngủ.
Cô tưởng rằng cô không ngủ được, dẫu sao bên cạnh cô cũng có một người đàn ông mà.
Nhưng, quá mệt rồi, chỉ một lúc thôi cô đã chìm trong giấc ngủ, mì tôm cũng không ăn.
Khi cô tỉnh dậy trời đã sáng rồi.
Bạch Nguyệt nhìn sang bên cạnh, Cố Lăng Kiệt đã không thấy đâu.
“Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt gọi anh, nhưng không ai trả lời.
Cô thấy chìa khoá xe vẫn còn ở trên bàn, Cố Lăng Kiệt chắc vẫn chưa rời khỏi nhà nghỉ.
Nhưng sớm như vậy, anh đi đâu được chứ?
Bạch Nguyệt đi vào nhà vệ sinh.
Cố Lăng Kiệt đã đánh răng, bàn chải đánh răng còn để trong cốc.
Anh còn giúp cô lấy sẵn kem đánh răng lên bàn chải của cô, móc trên cốc nước.
Trái tim Bạch Nguyệt vô cùng ấm áp.
Nhìn bên ngoài Cố Lăng Kiệt có vẻ lạnh lùng, bá đạo nhưng có những lúc cũng rất chu đáo tỉ mỉ.
Cô đánh răng xong, đi ra nhà nghỉ, Cố Lăng Kiệt từ đường bên đi tới, trên tay xách túi đồ ăn sáng.
Anh đi đến trước mặt cô, ánh nắng buổi sáng rọi trên khuôn mặt thanh tú của anh, anh còn chói chang hơn ánh nắng rất nhiều.
Bất giác, nhịp tim của Bạch Nguyệt thình thịch vài tiếng rất rõ ràng.
“Ăn sáng đi, anh mua rồi, ăn xong chúng ta sẽ đi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, đi đến phía trước.
“Vâng, anh dậy sớm vậy?” Bạch Nguyệt đi theo sau anh cũng cất giọng hỏi.
“Anh không dậy mà là “nó” dậy.” Cô Lăng Kiệt đè thấp giọng nói.
“Nó, là ai?” Bạch Nguyệt không hiểu.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô, ánh mắt lướt qua đầy ẩn ý.
Bạch Nguyệt biết nó là cái gì.
Hai má cô ửng hồng, cúi thấp đầu.
Cố Lăng Kiệt nắm tay cô, buồn rầu nói: “Mau chóng ly hôn nhé.”
Bạch Nguyệt rụt tay lại, không nói gì, mở cửa phòng.
Hai bát mì hôm qua để trên bàn Cố Lăng Kiệt đã vứt đi rồi.
Anh đi mua đồ ăn sáng khác.
Anh mua hai Ⱡồ₦g bánh bao, hai Ⱡồ₦g xíu mại, hai cái quẩy, hai bát canh đậu lành, còn có hai quả trứng muối lá trà.
Anh mua cũng rất nhiều.
Bạch Nguyệt lặng lẽ ăn sáng.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô: “Hôm qua không làm em sợ chứ?”
Bạch Nguyệt không dám tuỳ tiện trả lời.
Nếu cô nói sợ, Cố Lăng Kiệt nhất định sẽ nổi giận.
Nhưng nếu cô nói không, thì dường như đó lại là lời mời anh tiếp tục làm vậy. “Buổi chiều chúng ta sẽ trở về chứ?” Bạch Nguyệt bỏ qua câu hỏi của anh.
“Theo dự tính thì buổi chiều sẽ về.” Cố Lăng Kiệt trả lời.
“Ngày mai em còn phải đi làm đó.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
“Em đã điền vào đơn chuyển công tác đến doanh trại chưa?”
“Hả?” Bạch Nguyệt khựng lại: “Không ai duyệt cho em.”
“Đợi anh về anh sẽ sắp xếp, để bệnh viện nhanh chóng giải quyết.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói.
Bạch Nguyệt cúi xuống bàn, uống bát canh đậu lành, đôi mắt đẹp đẽ vọng nhìn anh.
Thật sự, cô không muốn làm việc trong doanh trại.
Thật sự, cô cũng không muốn lấy anh.
Nhưng, dường như cô đang bị anh dắt mũi vậy.
Một chút từ chối cũng không có.
Rốt cuộc sai ở chỗ nào.
“Sao lại nhìn anh như vậy?” Cố Lăng Kiệt hỏi cô.
“Cái đó, em có thể không làm việc trong doanh trại được không?” Bạch Nguyệt hỏi anh.
“Không được.” Cố Lăng Kiệt trả lời dứt khoát.
“Nếu em nhất quyết không đi thì sao?”
“Em nghĩ sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi ngược lại, ánh mắt có chút gay gắt.
Bạch Nguyệt thở dài.
Công việc hiện giờ của cô đều là dựa vào Cố Lăng Kiệt mới có được.
Một câu nói của anh chắc chắn sẽ khiến cô mất việc, không đi, sẽ không được thăng chức, là anh đang thăng chức cho cô sao.
Bạch Nguyệt cúi đầu ăn bánh bao.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô buồn bã, bất lực: “Em thật sự không muốn làm việc trong doanh trại sao? Em ở bên cạnh anh, thì anh mới có thể chăm sóc cho em chu đáo hơn, trong doanh trại, không ai dám bắt nạt em, thật ra, công việc của anh rất bận, cơ hội ra ngoài để gặp em rất ít, nếu em ở trong doanh trại rồi thì chúng ta có thể gặp nhau hàng ngày.”
Bạch Nguyệt nghe vậy rất cảm động.
Cô và Tô Khánh Nam kết hôn ba năm, không phải là không có cơ hội gặp mặt, mà là Tô Khánh Nam không muốn gặp cô.
Khoảng thời gian hôn nhân đó, đã lấy đi của cô tất cả tinh thần và tình cảm.
Cố Lăng Kiệt giống như thuốc phiện vậy.
Cô biết, nếu tiếp xúc nhiều sẽ bị nghiện, thậm chí sẽ không cai được.
Nhưng, lý trí vẫn chưa từ chối thì đã hết lần này đến lần khác nhấn chìm trong đó rồi.
Cô quyết định không đấu tranh nữa, thử xem sao.
Bạch Nguyệt chủ động lướt qua môi Cố Lăng Kiệt: “Em xin nghỉ.”
Hành động này của cô chỉ là nụ hôn thoáng qua, hoàn toàn không thỏa mãn được anh.
Lần này, là lần thỏa hiệp có ý nghĩa thật sự đầu tiên của cô.
Cố Lăng Kiệt kích động, nhấn áp gáy cô xuống, hôn đáp trả lại cô.
Lưỡi anh thâm nhập vào trong miệng cô, khơi gợi đầu lưỡi cô, giống như đôi vợ chồng mặn nồng vậy, quấy quýt hôn cô.
Bạch Nguyệt nhắm mắt.
Anh hôn mỗi lúc một thêm sâu.
Sâu đến nỗi hơi ấm xồng vào những tia máu, phần eo bắt đầu co thắt.
Anh không thể tiếp tục như vậy, anh buông cô ra.
Đôi môi của cô đã bị anh hôn đến đỏ ửng, nhuộm sắc đỏ vô cùng quyến rũ.
Cố Lăng Kiệt lấy lại giọng, chuyển chủ để: “Ăn nhiều một chút, em gầy lắm đó. Anh đi tắm đây.”
“Vâng.” Bạch Nguyệt trả lời. Ngại ngùng cúi mặt, ánh mắt nhìn về phía“cái đó” của anh, càng ngại ngùng hơn mà không dám ngẩng đầu.
Khi anh tắm xong ra ngoài thì cô cũng đã ăn sáng xong: “Em đợi anh ở ngoài.”
“Được.” Cố Lăng Kiệt vui vẻ trả lời.
Trên xe.
Cố Lăng Kiệt chỉ đường cho cô.
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên
Bạch Nguyệt lái xe.
“Nếu em không thích chiếc xe này, anh sẽ đổi cho em cái khác.” Câu nói của Cố Lăng Kiệt là một câu trần thuật.
“Không cần đâu, chỗ em ở cách bệnh viện không xa.” Bạch Nguyệt từ chối.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô, ánh mắt thâm tình, có chút giận dữ: “Em vẫn còn ở trong căn nhà của Tô Khánh Nam?”
“Không có, em ở cùng Lưu San, cậu ấy có xe, mỗi ngày em đi làm đều đi bằng xe xe cậu ấy mà.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Căn nhà đó của cô ấy có mấy phòng?” Cố Lăng Kiệt hỏi như có chủ ý vậy.
“Hai phòng, nên hai đứa bọn em ở vẫn rất rộng, rất thoải mái.”
“Chỗ đó cách âm tốt không?” Cố Lăng Kiệt tiếp tục hỏi.
Bạch Nguyệt: “...”
Cô dường như đang nghĩ xiêu vẹo câu nói của anh.
Ý nghĩa câu hỏi này của Cố Lăng Kiệt, không phải là muốn cùng cô làm chuyện đó trong nhà Lưu San ư.
“Không tốt.” Bạch Nguyệt vội vàng trả lời, cắt đứt suy nghĩ của anh.
“Em đã ở nhờ nhà cô ấy rồi, chúng ta còn quấy rầy cô ấy thì không hay, anh sẽ mua cho em một căn nhà cạnh bệnh viện, em dọn ra đó ở trước, anh sẽ cho người thay đổi kính pha lê thành cách âm, như vậy cũng sẽ không làm ồn đến hàng xóm, nhưng, tốt nhất vẫn là nên có hai cái xe, cuộc sống của em cũng không chỉ có đi làm, nếu muốn ra ngoài chơi thì lái xe vẫn tiện hơn.”
“Chẳng phải bảo xin đi quân khu rồi hay sao? Nếu xin đi thì quân khu sẽ sắp xếp chỗ ở, thế thì không cần đi xe rồi, còn việc nếu mà em ra ngoài thì chắc có thể xin dùng xe của quân khu chứ?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt gật đầu, “Anh suýt quên việc này.”
Rất nhanh họ đã đến cửa phòng của chiến sĩ số 108.
Nhưng chưa vào cửa thì họ đã nghe thấy tiếng khóc và tiếng ồn ào bên trong.
Ttrong lòng Bạch Nguyệt bỗng dâng lên một linh cảm không lành, cô liền vội tháo dây an toàn rồi đi vào trong cùng Cố Lăng Kiệt.
“Kim Tuấn, con hãy bỏ dao xuống, con mà ૮ɦếƭ thì mẹ phải làm sao đây, mẹ chỉ có đứa con trai là con thôi.” Mẹ của chiến sĩ số 108 nói.
Cố Lăng Kiệt đi vào trong phòng.
Bạch Nguyệt nhìn thấy trên giường có một người đàn ông đang kề dao vào cổ mình, cảm xúc rất kích động, ánh mắt đỏ ngầu.
Hai chân của anh ta đều cụt.
“Số 108, anh đang làm gì vậy, mau bỏ dao xuống.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
Số 108 nhìn thấy cấp trên đến liền hơi ngừng lại, nhưng vẫn không buông dao xuống, “Tôi bây giờ đã là kẻ tàn phế, thế thì còn sống làm gì.”
“Quân nhân không có ai là kẻ hèn yếu cả, dù là anh có cụt cả tay chân thì anh cũng không có quyền được chấm dứt mạng sống của mình.” Cố Lăng Kiệt gằn giọng nói rồi đi về phía anh lính số 108.
Số 108 ngước đầu lên, con dao cũng cứa vào trong da, “Đừng qua đây, chân tôi đã mất rồi thì còn cống hiến gì cho quốc gia được, tôi cũng không muốn liên lụy đến vợ mình, cô ấy mới kết hôn với tôi được 3 tháng thôi, thế này thì hạnh phúc sau này của cô ấy đều mất hết.”
“Đừng có nhắc đến cô ta nữa, cô ta đã đòi ly hôn với con, con còn suy nghĩ cho cô ta làm gì.” Mẹ của chiến sĩ 108 đau lòng nói.
Cố Lăng Kiệt đại khái cũng hiểu được tình hình.
108 sau khi phẫu thuật xong thì cố chấp muốn chuyển từ bệnh viện trong quân khu về nhà, chắc là vì cô vợ này.
Bây giờ vợ anh ta lại đòi ly hôn, ắt hẳn khiến anh ta kích động.
“Vợ anh ta đâu? Gọi cô ta đến đây.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
“Vợ Kim Tuấn không chịu đến, nó bảo ngày nào còn chưa ly hôn thì ngày đấy sẽ không đến đây, cái thứ ăn cháo đá bát ấy, nhà chúng tôi bỏ ra 660 triệu tiền sính lễ, gần như là toàn bộ tiền tích góp của gia đình vậy mà..” Mẹ của 108 vừa tức giận vừa đau lòng nói.
“Giờ cô ta ở đâu?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Cô ta đang ở thôn bên cạnh của số 20 thôn Hoàng Hoa.” Mẹ 108 nói.
“108, mau lấy lại tinh thần đổ máu đổ mồ hôi chứ không đổ nước mắt của mình, đừng để một người phụ nữ khinh thường mình, giờ tôi ra đây một chút.” Cố Lăng Kiệt nói xong liền quay người ra ngoài.
Bạch Nguyệt đi theo anh.
“Vợ của 108 có bầu rồi mà? Có bầu cũng ly hôn sao?” Bạch Nguyệt không hiểu.
truyện được cập nhập trên!
“Đi xem đã rồi nói.” Cố Lăng Kiệt chỉnh lại chỉ dẫn.
Thôn bên cạnh cách đây không xa, chỉ 5 phút sau họ đã đến nơi.
Cố Lăng Kiệt thấy cửa khóa chặt liền gõ cửa.
Một bà lão mở cửa.
“Cháu là cấp trên của Kim Tuấn, hôm nay cháu đến để gặp vợ cậu ấy.” Cố Lăng Kiệt nói rõ mục đích.
“Nhung Nhung không muốn gặp ai hết.” Bà lão nói với vẻ mặt khó chịu.
“Chẳng phải cô ta muốn ly hôn sao? Cháu đến để bàn với cô ta một số vấn đề.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
“Cho anh ta vào đi.” Giọng nói của vợ Kim Tuấn vang lên.
Cố Lăng Kiệt đi vào.
Vợ Kim Tuấn đi đến trước mặt Cố Lăng Kiệt, “Anh là cấp trên của Kim Tuấn à.”
“Đúng vậy.”
“Tôi muốn ly hôn.” Vợ Kim Tuấn nói thẳng.
“Mất đi đôi chân, không có nghĩa là không thể đem lại hạnh phúc cho cô. Cậu ta vốn là binh đặc chủng, nên về mặt thể lực cũng không có vấn đề gì.” Cố Lăng Kiệt nói một cách mịt mờ.
Đôi mắt vợ Kim Tuấn ửng đỏ, “Tôi với anh ta kết hôn được 3 tháng, ngoại trừ đêm tân hôn thì anh ta chẳng về nhà lấy một lần.”
“Giờ thì cậu ta có thời gian ở nhà rồi.”
“Bảo tôi bầu bạn với tên đàn ông liệt nửa người sao? Tôi không muốn, người khác sẽ cười vào mặt tôi mất.” Vợ Kim Tuấn nói một cách kiên quyết.
Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm vào cô ta, “Hôn nhân của chiến sĩ không thể ly hôn, trừ khi phía quân nhân mắc phải lỗi lầm gì to tát, chồng cô là anh hùng, là hiền tài của đất nước, cô không thể ly hôn.”
“Thế nhưng anh ta có thể ૮ɦếƭ, anh ta ૮ɦếƭ rồi thì tôi sẽ được tự do, tôi chỉ mới 21 tuổi, không cần thiết phải lãng phí tuổi xuân của mình với 1 kẻ tàn phế.” Vợ Kim Tuấn nói một cách vô tình.
Trong lòng Bạch Nguyệt cảm thấy lạnh lẽo.
Cô nhìn vào bụng của vợ Kim Tuấn, “Cô đừng quên rằng mình đang mang thai.”
“Tôi đã phá thai rồi, sao tôi phải sinh con cho một kẻ tàn phế chứ, tôi mà sinh cho anh ta thì đời này của tôi cũng đi tong luôn.” Vợ Kim Tuấn nói một cách nhẫn tâm.
Bạch Nguyệt rất muốn tát cô ta một phát.
Thứ cô ta phá bỏ chính là ruột rà máu mủ của cô ta, người phụ nữ thế này cũng chẳng xứng với Kim Tuấn.
“Điều kiện gì thì cô sẽ không ly hôn?” Cố Lăng Kiệt thương lượng, “Cô có thể nói ra.”
Vợ Kim Tuấn hơi ngập ngừng rồi nói, “Mấy người sẽ đền bù cho Kim Tuấn bao nhiêu tiền?”
“Cô muốn đền bù bao nhiêu?” Cố Lăng Kiệt hỏi ngược lại.
“6,6 tỷ, nhất định phải là 6,6 tỷ, thiếu một đồng thôi thì tôi cũng sẽ ly hôn.” Vợ Kim Tuấn hét giá trên trời.
“Tôi sẽ đền bù cho Kim Tuấn 6,6 tỷ, ngoài ra còn trả tiền dưỡng lão cho bố mẹ cậu ta, nếu cô không ly hôn thì cũng sẽ trả cho cả cô nữa, giờ thì cùng tôi đi thăm Kim Tuấn đi, cậu ta cần cô chăm sóc, và tôi hy vọng cậu ta có thể đến bệnh viện trong quân khu để tiếp tục trị liệu.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói rồi quay người đi.
Vợ Kim Tuấn nghe thấy 6,6 tỷ liền đi theo sau Cố Lăng Kiệt ra ngoài, “Mấy người thật sự sẽ bồi thường 6,6 tỷ sao?”
“Tôi chẳng có lý do gì để lừa cô cả.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
“Thế thì tôi sẽ không ly hôn nữa. Chuyện gì Kim Tuấn cũng nghe tôi cả, để tôi bảo anh ấy đi bệnh viện quân đội.” Vợ Kim Tuấn nói bằng một thái độ khác hẳn trước.
Họ lái xe quay lại.
Kim Tuấn thấy vợ đến liền buông lỏng tay ra, con dao liền rơi xuống giường.
“Được rồi, chúng ta không ly hôn nữa, đi thôi, đi bệnh viện quân đội khám bệnh, em sẽ chăm sóc anh.” Vợ Kim Tuấn nói.
Kim Tuấn mỉm cười, nhìn Cố Lăng Kiệt đầy cảm kích, “Cảm ơn sếp.”
“Tôi đã sắp xếp rồi, sẽ có người đưa cậu đi bệnh viện, còn tiền đền bù thì một tháng nữa sẽ có, chú ý nghỉ ngơi.” Cố Lăng Kiệt nói rõ ràng dứt khoát rồi quay lưng rời đi.
Trên xe.
Bạch Nguyệt biết tâm trạng của Cố Lăng Kiệt rất nặng nề.
Cô cũng hiểu tâm trạng đó của anh.
Kim Tuấn là lính của anh, anh ắt hẳn rất đau lòng.
“Vợ Kim Tuấn không xứng với cậu ta, có khi ly hôn cũng không có gì không tốt, tách ra rồi thì cả 2 đều có cơ hội mới.” Bạch Nguyệt nói đầy sâu sắc.
“Kim Tuấn rất để tâm đến người vợ này của mình, dù cho cô ta có không tốt thì cũng là người mà cậu ta muốn, anh không thể vì suy nghĩ của mình mà quyết định thay cậu ta, chuyện anh có thể làm chỉ là hoàn thành tâm nguyện của cậu ta mà thôi, Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt rồi nắm lấy tay cô.
Bạch Nguyệt có thể nhìn thấy sự đau khổ trong mắt anh.
“Anh sao vậy?”
“Hôn nhân của lính không thể ly hôn, kết hôn rồi thì chúng ta sẽ làm bạn cả đời, anh thề, cả đời này sẽ không phụ bạc em, mãi dùng trái tim chân thành để bầu bạn bên em mãi mãi.” Cố Lăng Kiệt nói đầy chân thành.
Đúng vậy.
Quân nhân không thể ly hôn.
Nếu cô ở bên anh thì không thể nào phân cách được.
Nhưng bởi vì tổn thương mà nhanh chóng nhào vào vòng tay của người khác như thế này, thì liệu có phải là quá thiếu suy nghĩ.
Nhưng tính kỷ luật của quân nhân rất cao, nếu anh ấy nghiêm ngặt kiềm chế bản thân, thì cô cũng tuyệt đối không rời không bỏ.
Cô cần phải suy nghĩ, suy nghĩ cho thật kĩ…